"Chậm một chút! Chàng nhớ bảo vệ bọn chúng cẩn thận, đừng để té ngã!"
"Biết !"
Vì thế Sở Cẩm Chu ở lưng ngựa, Sở Trường Phong dắt ngựa chậm rãi tới, Sở Cẩm Niên cùng Mộc Mộc tay nắm tay lạch bạch theo.
Thích ứng với cảm giác cưỡi ngựa, Sở Cẩm Niên đến ngậm miệng .
Hắc Bảo thật sự ngoan, sẽ tùy ý đá , cũng sẽ đột nhiên tăng tốc.
Rất nhanh, Sở Trường Phong liền mang theo mấy tiểu gia hỏa đến thảo nguyên.
Dọc theo đường quen, Sở Trường Phong với Sở Cẩm Chu một tiếng, liền vỗ nhẹ lưng ngựa, Hắc Bảo lập tức tăng nhanh tốc độ.
Tuy nhiên cũng là chạy như điên, chỉ là nhanh hơn một chút.
Sở Cẩm Chu ngửa một chút, liền vội vàng kéo dây cương định thể.
Sở Trường Phong theo bên cạnh, hướng dẫn tiểu gia hỏa kỹ xảo cưỡi ngựa như thế nào, để chỉ huy huấn luyện Hắc Bảo.
Có lẽ Sở Cẩm Chu trời sinh loại thiên phú , chỉ một lúc liền thể tự cưỡi ngựa chạy .
Sở Cẩm Niên cùng Mộc Mộc chạy theo ở phía , ca ca cưỡi Hắc Bảo chạy thật xa, đều ngây !
Ca ca thật lợi hại!
Ca ca lợi hại như ?!
Sở Trường Phong hô,"Chu Chu! Quay đây! Đừng chạy quá xa!"
"Được!! Cha! Con trở !"
Tiếng vui vẻ của tiểu gia hỏa theo gió bay tới.
Chỉ chốc lát , nó liền điều khiển con ngựa đầu chạy thẳng đến mặt Sở Trường Phong, nó mạnh mẽ giữ chặt dây cương, Hắc Bảo liền ngoan ngoãn ngừng .
Nó cúi sờ sờ đầu Hắc Bảo,"Hắc Bảo, ngươi thật ngoan!"
Sở Trường Phong ôm tiểu gia hỏa xuống, cũng xoa xoa cái đầu nhỏ của nó,"Con cũng ngoan, còn lợi hại! Học cưỡi ngựa nhanh như , thiên phú thật ."
Sở Cẩm Chu ngây ngô,"Là do Hắc Bảo ngoan..."
"Hai các con thử ?" Sở Trường Phong cúi đầu về phía hai tiểu gia hỏa khác.
Hai tiểu gia hỏa nuốt nước miếng, đồng thanh : "Muốn!!"
Tuy nhiên...
"A a a!!! Cha! Cứu mạng nhỏ của con!!!"
Hắc Bảo chỉ mới nhanh một chút, Sở Cẩm Niên liền sợ hãi chịu nổi, giọng run rẩy, sắp !
"Cha!! Mau lên nha! A!! Hắc Bảo ném con xuống đất!"
Sở Trường Phong bất đắc dĩ thở dài, vội vàng ôm nó xuống.
Hai mắt của tiểu gia hỏa hồng hồng, trông đáng thương ủy khuất.
Sở Trường Phong: "Thật sự ? Hắc Bảo còn chạy!"
"Hu hu hu... con sợ mà-"
Sở Trường Phong về phía Mộc Mộc,"Mộc Mộc, đến đây, cha ôm con lên."
Mộc Mộc chằm chằm Sở Cẩm Niên, khó khăn nuốt nước miếng.
Cho đến khi Sở Trường Phong ôm lên lưng ngựa , cái m.ô.n.g nhỏ của nó đều run rẩy.
"Cha... Cha... Cha... Cha nhất định con... Con... Con cũng sợ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-396.html.]
"Yên tâm ."
Chân Sở Cẩm Niên mềm nhũn, mặc niệm cho Mộc Mộc.
Sự thật chứng minh, hai tiểu gia hỏa đều là kẻ nhát gan, tiếng kêu cứu của Mộc Mộc so với Sở Cẩm Niên còn lớn hơn! Hận thể đưa chăn thả thảo nguyên tới.
"Hu hu hu... cha... Con cưỡi nữa... Không cần cưỡi nữa... hu hu hu..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó ướt đẫm nước mắt, đến đáng thương!
Sở Trường Phong thở dài, ôm nó xuống.
Hai đứa nhỏ dọa dựa sát , trông nhỏ yếu đáng thương bất lực.
Chillllllll girl !
Đáy mắt Sở Cẩm Chu hàm chứa nụ ,"Niên Niên, Mộc Mộc, sợ nha, sẽ ngã , tại các ngươi quá khẩn trương thôi."
Sở Trường Phong vỗ vỗ nó,"Chu Chu, là con cưỡi tiếp , mặc kệ bọn chúng, để cho bọn chúng nghỉ ngơi một chút."
Sở Cẩm Chu gật gật đầu, tự lên ngựa, cưỡi ngựa chạy ngoài.
Niên Niên cùng Mộc Mộc lau nước mắt, đất, ca ca xa, bội phục cực kỳ!
Ca ca hổ là ca ca!
Sở Trường Phong bên cạnh bọn chúng,"Hai con thỏ nhát gan, thế nào? Hết sợ ?"
"Cha... Con sẽ bao giờ cưỡi ngựa nữa..."
"Con cũng thế..."
Khi mấy cha con trở về, Sở Cẩm Chu cưỡi ngựa, nó cũng cần cha dắt ngựa nữa.
Dường như khi học xong, nó còn sợ nữa, nhanh liền thích ứng.
"Chu Chu, đường , con chậm thôi, nên chạy!"
Sở Trường Phong ở phía dặn dò.
"Vâng! Con !"
Nhìn thấy một đứa bé sáu bảy tuổi cưỡi ngựa nhỏ, đường thấy , cũng cảm thấy kinh ngạc.
Bắc Dương bọn họ, nam hài t.ử ở tuổi cưỡi ngựa nhiều, thua kém gì lớn.
Lúc sắp về đến nhà, bỗng nhiên thấy tiếng vó ngựa dồn dập, mấy cha con đầu .
Một đám quan binh cưỡi ngựa, sốt ruột chạy trung tâm thành.
Nhìn khuôn mặt bọn họ căng thẳng, giống như gặp chuyện gì khó giải quyết, Sở Trường Phong nhíu mày.
"Cha! Bọn họ cưỡi ngựa thật lớn! Cảm giác còn lợi hại hơn ca ca!" Sở Cẩm Niên hâm mộ sùng bái.
Sở Trường Phong: "Ừ, ca ca con sẽ lợi hại hơn bọn họ."
"Âng!"
Sở Cẩm Chu cưỡi ngựa ở phía , thấy lời nhịn nở nụ , nó cũng cảm thấy .
Liên tiếp vài ngày, Sở Cẩm Chu đều luyện tập cưỡi ngựa, nó vô cùng thành thạo.
Thẩm Chỉ thấy tiểu gia hỏa lợi hại như , liền thương lượng với Lâm Tranh cho nó một bộ trang phục cưỡi ngựa thật uy phong soái khí, dùng hai màu đen đỏ, còn một đôi giày.
Hôm xong, tiểu gia hỏa quần áo mừng rỡ thôi.
"Oa! Ca ca hôm nay thật !"
Hai mắt sáng rực!