Bọn họ tính tiền rời , lúc Sở Trường Phong dọn bàn, thấy cảnh tượng nhịn một tiếng.
Liên tiếp vài ngày, danh tiếng của Lâm Hà xào quán xem như vang xa!
Toàn bộ Bắc Dương ai là tiệm cơm Trung Nguyên .
Mỗi món ăn trong tiệm cơm đều thể so với quỳnh tương ngọc lộ, sơn hào hải vị.
Quả thực là đồ ăn chỉ tiên nhân mới thể ăn!
Đương nhiên ngoại trừ thức ăn, truyền thuyết ông chủ và bà chủ trong tiệm cơm cũng xinh như tiên nhân!
Truyền càng ngày càng thái quá, càng ngày càng dáng, thậm chí còn ông chủ cùng bà chủ chính là thần tiên hạ phàm!
Đồ ăn bán ngon rẻ, bọn họ là đang tạo phúc cho dân chúng!
Các loại truyền thuyết mánh lới, việc ăn trong tiệm cơm càng ngày càng .
Có lúc trời còn sáng xếp hàng bên ngoài tiệm cơm.
Nếu hạn chế lượng món mỗi ngày, lẽ mỗi ngày đến nửa đêm, bọn họ cũng thể đóng cửa!
Mà tiệm thịt nướng của Trương đại bá cũng tìm cửa hàng, Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong xem một chút, chọn lựa, khi chọn xong liền bắt đầu sửa sang trang hoàng , còn đặt các loại bàn ghế.
Thẩm Chỉ và Sở Trường Phong mỗi ngày đều bận rộn ở tiệm cơm, cũng thời gian giúp đỡ, chỉ thể thỉnh thoảng đưa ý kiến, đại đa vẫn là hai nhà Trương Lý cùng quyết định.
Đây cũng là một cơ hội rèn luyện cho bọn họ.
Mỗi Lâm gia gia đậu hũ đều để một phần thành đậu hũ thối.
Mẻ đậu hũ thối đầu tiên thể ăn, mấy tiểu gia hỏa sớm Thẩm Chỉ qua đậu hũ thối ngon bao nhiêu, bọn chúng mỗi ngày đều chờ mong.
Cuối cũng cũng đợi ngày !
Khi Thẩm Chỉ lấy đậu hũ thối, bên cạnh theo một đám tiểu đậu đinh, chỉ con nhà và Ngưu Ngưu bọn họ, thậm chí còn vài đứa trẻ bản địa.
Trong thời gian bọn nhỏ kết giao vài bạn mới, chơi vui vẻ!
Đậu hũ thối khó ngửi, Thẩm Chỉ nhắc nhở bọn chúng,"Thứ thối, các con lui phía một chút, tới gần."
Mấy tiểu gia hỏa , vẫn tiếp tục gần.
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cũng mặc kệ, trực tiếp mở nắp, bưng đậu hủ thúi .
Vừa bưng , sắc mặt của mấy tiểu gia hỏa đều tái mét.
Bọn chúng bịt mũi và miệng, vội vàng chạy thật xa, hận thể cách Thẩm Chỉ thật xa.
Lâm gia gia vốn còn gần , ngửi mùi , cũng lui về phía một bước dài.
Thẩm Chỉ nở nụ ,"Các con tò mò ? Không ăn đậu hủ thối nữa hả?"
Sở Cẩm Niên bịt mũi,"Nương, đây rốt cuộc là cái gì? Sao thối như ?"
Giọng nó bóp nghẹn vì đang nín thở.
Mộc Mộc: "Nương, đây là đậu hũ thối ? cũng quá thối !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-373.html.]
Sở Cẩm Chu chịu đựng mùi thối tới gần ,"Nương, cái hỏng ! Nó còn mộc lông dài nữa! Không thể ăn!"
Chillllllll girl !
Sở Cẩm Niên từ xa,"Ai nha, thật sự mọc lông ! Thứ lông dài tuyệt đối thể ăn! Ăn sẽ đau bụng!"
Tiểu Bảo lập tức ôm bụng,"Đau bụng!"
Mấy đứa trẻ bản địa chuyện, trong thời gian thẩm thẩm xinh sẽ chút đồ ăn ngon chia cho bọn họ.
Trong lòng bọn họ Thẩm Chỉ bất cứ thứ gì đều là mỹ vị tuyệt đỉnh tuyệt đối thể ngon!
hiện tại... bọn họ chắc chắn.
"Thứ là ngửi thì thối nhưng ăn thì thơm! Lát nữa các con ăn sẽ ."
Lâm gia gia: "Thẩm Chỉ , cái thể ăn ? Đậu hũ sợ là hỏng ?"
"Không , Lâm bá, bá cứ yên tâm !"
Thẩm Chỉ cũng bưng đậu hủ thối nhà, sợ trong nhà đều là mùi hôi thối, vì thế liền đốt bếp lò trong sân, đặt một tấm lưới sắt lên bắt đầu nướng đậu hũ thối xử lý.
Thật sự là mùi hôi thối ngút trời.
Khi Sở Trường Phong và Sở Khiếu trở về, ngửi mùi liền hít một ngụm khí lạnh.
"Đây là?"
Sở Trường Phong bịt miệng mũi, cẩn thận tới gần Thẩm Chỉ,"Nàng đang gì ? Đây là thứ gì? Mùi vị cũng quá thối!"
Thẩm Chỉ: "Không ngày nào cũng nhắc tới ăn ? Thứ chính là đậu hũ thối?"
Mi tâm Sở Trường Phong giật giật, khiếp sợ nàng,"Thứ thối như ăn? Nàng lừa đấy chứ?"
"Ta lừa gì? Lát nữa nhớ ăn nhiều một chút." Thẩm Chỉ cũng , chuyên tâm nướng.
Khóe miệng Sở Trường Phong giật giật, vội vàng lui về phía vài bước.
"Cha, đậu hũ thối thật sự thối nha, con... con sắp chịu nổi nữa ..." Sở Cẩm Niên che miệng, nó chút nôn.
Những tiểu gia hỏa khác cũng cảm thấy khổ thể tả, bọn chúng ở đây đợi nữa...
Bọn chúng cũng ăn đậu hủ thối gì nữa...
Thấy bọn chúng , Sở Trường Phong lập tức giữ bọn chúng ,"Vậy ? Các con là ăn, nương các con cho các con , cũng thể chạy ."
Mỗi đứa nhỏ đều trưng vẻ mặt thống khổ.
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cần như ?
Lát nữa nướng xong, bản lĩnh thì một miếng cũng đừng ăn!
Còn ghét bỏ!
Lâm gia gia ngược ghét bỏ, dù về chừng ông còn dựa cái kiếm tiền...
Chỉ là ông mặt ủ mày chau, đồ thối như ai mà mua chứ? Làm kiếm tiền đây...
Haiz...