"Cha, để con , cha lớn tuổi , con là một nữ nhân, cho dù , cũng sẽ để cho con việc nặng nhọc! Con thể! Các ngươi liền giúp con trông Tiểu Bảo." Trương Tuyết Mai .
"Nói bậy! Sao cha thể để con !" Trương đại bá trừng mắt nàng một cái.
"Nếu ... chúng vay tiền, giao bạc , một ngày nào đó sẽ trả ." Trương đại nương đề nghị.
"Coi như còn tiền, chúng mượn, vốn cũng thiếu Sở gia nhiều tiền, còn thể trả ?"
Trương đại bá tự hiểu lấy, nhiều bạc như , nhất thời ông thể trả hết .
Đã như , còn bằng trực tiếp lao dịch.
Chillllllll girl !
Mọi đều trầm mặc.
Trong lòng Trương đại nương đau đến co rút,"Cha đứa nhỏ, ... ông nhất định bảo trọng, chúng ... chờ ông trở về."
"Được."
Ngưu Ngưu ở bên cạnh , chỉ cảm thấy trời sắp sập, nó thể để cho cha chịu c.h.ế.t, thể!
ai thể cứu bọn họ đây?
Nghĩ nghĩ , nó nhanh liền hi vọng.
"Ngưu Ngưu? Con đến ? Tiểu Bảo ? Sao mang nó theo?"
Phát hiện Ngưu Ngưu trong sân một hồi lâu mà nhà, Thẩm Chỉ nhíu mày,"Làm ?"
Ngưu Ngưu trả lời, đột nhiên "Bịch" một tiếng quỳ xuống.
"Ngưu Ngưu! Con gì ?!" Thẩm Chỉ cả kinh.
Giọng của nàng lớn, lập tức cũng hấp dẫn những khác.
"Thẩm thẩm, van cầu các , cứu cha con ."
Nó dập đầu mấy cái,"Thẩm thẩm... thẩm mua con , com trâu ngựa cho thẩm! Thẩm con gì cũng !"
Mọi sửng sốt.
"Ngưu Ngưu ca ca, ngươi mau lên chuyện, đừng như , mặt đất đều là tuyết, một lát nữa quần của ngươi sẽ ướt!" Sở Cẩm Niên nắm c.h.ặ.t t.a.y Ngưu Ngưu kéo nó lên, nhưng Ngưu Ngưu nhúc nhích.
Thẩm Chỉ thở dài.
Sở Trường Phong vỗ vỗ bả vai nàng.
Ngay khi Ngưu Ngưu quỳ xuống, bọn họ cũng đoán mục đích nó tới đây.
"Ngưu Ngưu, mau lên, thẩm thẩm giúp con."
Hai mắt Ngưu Ngưu run lên, nước mắt lập tức rơi xuống,"Thẩm thẩm..."
Nó nhỏ giọng , đáng thương.
Thẩm Chỉ cầm hai mươi lượng bạc, cùng Sở Trường Phong đưa Ngưu Ngưu về nhà.
Bọn họ cho Trương gia mượn mười lượng bạc, đến nhà Thạch Đầu một chuyến, cũng cho Thạch gia mượn mười lượng bạc.
Trên đường từ Thạch gia trở về, Thẩm Chỉ nhịn : "Sở Trường Phong, trách cho mượn nhiều tiền như ?"
Sở Trường Phong lắc đầu,"Đó đều là tiền mà nàng kiếm, nàng cho ai mượn đều ."
" và cha cũng kiếm ít."
Sở Trường Phong: "Cũng nhiều lắm, tiền đó nàng thế nào cũng ."
"Đây là cuối cùng, nếu triều đình còn giao tiền , bọn họ chỉ thể tự nghĩ cách."
Có thể giúp một thì giúp, nhưng nàng cũng năng lực giúp nhiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-308.html.]
"Được."
Ngày quan binh đến, gió lạnh gào thét, giống như đao c.h.é.m mặt , đặc biệt lạnh lẽo.
Trong thôn cơ hồ mỗi nhà đều , thậm chí còn vài nữ nhân!
Tất cả đỏ mắt, trong tuyết run lẩy bẩy.
Giao bạc giao xong, quan binh mang theo , trong tuyết, thậm chí ngay cả tiếng c.h.ử.i rủa cũng .
Mọi tuyệt vọng, ngay cả mắng cũng mắng nổi, mặt là c.h.ế.t lặng.
Bọn họ nhịn ngẩng đầu trời, ngơ ngác, ngây ngốc.
Nhìn các thôn dân, Sở Trường Phong lập tức chút hoảng hốt, giống như là thấy những bá tánh trong chiến tranh .
Lao dịch nặng nề như , thể so với chiến tranh, lẽ so với chiến tranh còn tàn khốc hơn.
Sau ngày đó, trong thôn trở nên yên tĩnh hơn.
Dù thiếu nhiều như , tất cả đều rơi bên trong tuyệt vọng, nụ mặt.
cuộc sống vẫn trôi qua.
Thừa dịp trong thời gian việc gì , Thẩm Chỉ mang theo Sở Trường Phong trong gian trồng nhiều khoai tây, hái cà chua chín bảo tồn ở trong nhà gỗ.
Sau đó trồng một mảnh đất lớn.
Sở Trường Phong uống một ngụm nước linh tuyền, uống xong, bỗng nhiên về phía gốc cỏ lớn bên cạnh.
"Đây là loại cỏ ông chủ tặng nàng ? Dùng để gì? Là hoa ?"
"Đều lớn như ."
Thẩm Chỉ gần, nhắc tới chuyện nàng nhịn vui vẻ.
Mới đầu nàng cũng đây là cái gì, nhưng đó nàng trực tiếp nhổ lên, mới phát hiện phía củ nhỏ!
Là cà rốt!
Chỉ là những củ cà rốt đầu tiên nhỏ, nàng tiếp tục trồng thêm.
Đầu tiên là thuần giống.
Trồng vài vụ trong gian, cà rốt chắc chắn sẽ càng trồng càng lớn.
"Đây là một loại rau dưa thể ăn, hiện tại củ quá nhỏ, chờ trồng thêm vài vụ nữa, dùng nước linh tuyền tưới, để nó biến đổi giống mới ăn."
"Đây là vụ thứ mấy?"
"Thứ hai."
Sở Trường Phong: "Hay là nhổ lên xem thử?"
Thẩm Chỉ ngẩn , nhưng nghĩ chắc cũng đến lúc ,"Được!"
Sở Trường Phong nắm lấy lá cà rốt nhổ lên.
mà cà rốt thoạt dễ nhổ hề nhúc nhích.
Lông mày Sở Trường Phong giật giật, dùng thêm sức, nhanh, cà rốt cuối cùng cũng kéo , chỉ là củ cà rốt dài bằng bắp chân , hai đều kinh hãi.
Sở Trường Phong nuốt nuốt nước miếng,"Thứ ... thứ vốn lớn cỡ nào?"
Thẩm Chỉ vươn ngón trỏ,"Lớn như ."
Sở Trường Phong ngón tay nàng, củ cà rốt nặng trịch trong tay.