"Vậy... chúng thử xem... thể lên ?"
Đặt tay lên vai , nàng ôm eo chậm rãi dậy.
Hô hấp Sở Trường Phong đều run rẩy , khi thẳng lên, chân của dấu hiệu xụi lơ, hai liếc , đáy mắt đều là nước mắt.
"Chỉ Chỉ... Ta... Ta thử xem..."
"Được..." Giọng của nàng đều khàn .
thử bước một bước, nàng liền vội vàng hỏi: "Thế nào?"
Sở Trường Phong gì, về phía một bước.
Tiếp theo, nhẹ giọng : "Chỉ Chỉ, nàng buông , tự thử xem."
Thẩm Chỉ ngây một chút, trái tim cũng sắp nhảy ngoài.
Nàng buông tay , Sở Trường Phong ngã, cũng vững.
Thẩm Chỉ mím môi, hiểu chút .
Sở Trường Phong nàng một cái, khóe miệng cong lên, đó thử bước chân , tuy rằng hai chân chút nặng nề, bước một bước cũng dễ dàng, nhưng dùng đến quải trượng, cũng đỡ, chính thể .
Vuốt ve trái tim đang đập kịch liệt, tiếp tục bước bước thứ hai.
Nhìn run rẩy, nhưng bước vững vàng, Thẩm Chỉ nhịn , nước mắt lộp bộp rơi xuống.
Nàng ngờ thương nghiêm trọng như , thể trong họa phúc!
Khoảng thời gian phục kiện cũng định như !
Sở Trường Phong tới cửa phòng ngủ, lúc mới vui mừng kích động đầu nàng.
Đối diện với khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nàng, nụ của đột nhiên biến mất,"Chỉ Chỉ..."
nghĩ ngợi gì thêm, sốt ruột chạy về phía nàng.
Nhìn chạy về phía , Thẩm Chỉ càng dữ dội hơn,"Trường Phong..."
Nàng dứt lời, Sở Trường Phong ôm chặt lấy nàng.
"Trường Phong... khỏi ... thật sự... khỏi ..."
Trên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nàng nở nụ sáng lạn,"Không bao giờ xe lăn nữa! Trường Phong nhà ... khỏi !"
Sở Trường Phong nâng mặt nàng lên,"Chỉ Chỉ... Chỉ Chỉ... Ta... khỏi ..."
Trong lòng thật sự quá kích động, Sở Trường Phong bỗng nhiên bế nàng lên.
Chỉ là bế một cũng dễ dàng như chỉ .
Vừa bế lên, thể liền tự chủ ngã về phía .
Thẩm Chỉ hô hấp run lên, đột nhiên cảm giác ót bàn tay của che chở, một giây , hai đồng loạt ngã xuống giường.
Hai đều chút mơ hồ, qua bao lâu, bỗng nhiên đều nở nụ .
"Ta , một ngày nào đó, nhất định sẽ khỏi, nhất định sẽ!"
Thẩm Chỉ trở , n.g.ự.c , cụp mắt .
Đôi mắt đào hoa xinh của Sở Trường Phong hiện một tầng nước mắt,"Chỉ Chỉ..."
Thẩm Chỉ nín mỉm , nâng mặt , cẩn thận hôn lên môi , hôn một cái, nàng liền một chút.
Hai đều chuyện nữa.
Nụ hôn của nàng dịu dàng, giống như hạt mưa nhỏ rơi xuống mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-277.html.]
Trái tim Sở Trường Phong nóng lên, nhịn đưa tay vuốt nhẹ vòng eo mảnh khảnh của nàng.
"Chỉ Chỉ, nàng là của ... Từ giờ trở , nàng vĩnh viễn chỉ thể là của ..."
Chillllllll girl !
đột nhiên bày d.ụ.c vọng chiếm hữu khiến Thẩm Chỉ chút giật .
Trước bao giờ những lời như , lẽ là bởi vì hai chân, cho dù chiếm lấy nàng, nhưng trong lòng vẫn cất giấu tự ti.
Thẩm Chỉ mỉm , cả giống như mật, chỉ cần thể ngọt đến tận đáy lòng .
"Chỉ Chỉ!" Sở Trường Phong ngơ ngác nàng, bộ dáng si mê.
Thẩm Chỉ hôn nhẹ lên môi ,"Ta vốn là của , cho dù đuổi cũng ... Nói cái gì mà ngốc thế?"
Sở Trường Phong chằm chằm nàng,"Chỉ Chỉ..."
"Hả?"
Hơi thở của nàng chút dồn dập, trong khí đột nhiên quanh quẩn từng luồng thở ái nhè nhẹ.
"Nàng là của ." lặp một nữa.
Đáy mắt Thẩm Chỉ mờ mịt,"Ta... ... mới ... ưm..."
Trong nháy mắt, tâm trí nàng trở nên trống rỗng.
Nụ hôn của nóng bỏng như nuốt trọn nàng bụng.
Nàng giống như biến thành một con cá mắc cạn, cứ mềm nhũn , hôn đến quên hết tất cả.
"Thẩm Chỉ... Có thể ?"
Đột nhiên, lôi kéo quần áo lộn xộn của nàng, bắt đầu hôn lên n.g.ự.c nàng.
Thẩm Chỉ nhịn run rẩy một chút, nàng gì đó, nhưng phát hiện một chữ cũng nên lời.
hẳn là thật sự trưng cầu ý kiến của nàng, nữa hôn lên n.g.ự.c nàng.
Nàng từng trải qua những chuyện ,"Sở Trường Phong... ... gì..."
Nói xong, liền cảm giác áo lót bỗng nhiên từ đầu vai rơi xuống.
Thắt lưng kéo từ lúc nào.
Trong lòng hoảng loạn, bàn tay ấm áp của đột nhiên vuốt ve sống lưng bóng loáng của nàng.
Cái yếm cũng cởi .
Nàng nghĩ... ... dự mưu cho giờ khắc từ sớm .
mới hồi phục a, ... Thật sự là hổ...
Ngày hôm .
Khi Thẩm Chỉ tỉnh , sắc trời sáng rõ.
Ngoài cửa sổ ánh nắng mặt trời chiếu , bộ gian phòng đều ấm áp.
Nàng buồn ngủ trở , chỉ là, động đậy một chút, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Nàng mím môi, rụt trong chăn.
Nhìn sang bên cạnh, Sở Trường Phong bên cạnh nàng, đang ngủ say.
Nàng chằm chằm vài , vội vàng dời tầm mắt .
Lại thoáng qua mặt đất, quần áo lộn xộn của hai rơi đầy đất.
Thẩm Chỉ xoa xoa mi tâm, qua một hồi lâu, mới rón rén dậy.