Trước khi , Thẩm Chỉ cho bọn họ mỗi một miếng đậu hũ.
"Đậu hũ dùng dầu chiên, thêm chút cải trắng nấu cũng ngon."
Các thợ thủ công vui mừng hớn hở, lúc mang theo đậu hũ rời hận thể nhảy vài cái.
——
Ban đêm, Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ trở về phòng, mới cơ hội hỏi.
"Chỉ Chỉ, hôm nay nàng mua mấy thứ đó... rốt cuộc là cái gì? Có là một loại d.ư.ợ.c liệu ?"
thứ nàng mua chắc chắn là thứ vô dụng.
Thẩm Chỉ chớp chớp mắt,"Thứ giá trị cũng chỉ là mười lượng bạc, coi như là một trăm lượng, một ngàn lượng đều đáng giá."
Hai mắt Sở Trường Phong mở to đầy kinh ngạc,"Trân quý như ?"
Nàng gật đầu,"Đó là một loại lương thực, sản lượng cao."
Sở Trường Phong khó khăn nuốt nước miếng,"Lương thực..."
"Bằng cho rằng vì những Hồ canh giữ thứ nghiêm ngặt như ?"
"Loại hoa vàng mà chọn đầu tiên là một loại rau dưa thể ăn, sẽ kết quả, còn những loại hoa cỏ khác mua để trồng trong sân."
Trái tim Sở Trường Phong phát run, mà, mỗi nàng chuyện gì kỳ quái, phía khẳng định đều tác dụng lớn, tin tưởng nàng là đúng !
Xoa mặt Sở Trường Phong, cả rúc lòng , nàng : "Ta gian của tưới nước cho chúng, nhân tiện xem những loại rau dưa khác mà trồng mọc lên ."
Sở Trường Phong sửng sốt, còn kịp phản ứng, nàng biến mất mặt .
"Chỉ Chỉ!" nhịn hô một tiếng, mặt chút trắng bệch, một sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất ở mặt , Sở Trường Phong cảm giác chỉ trong lòng trống rỗng, giống như tâm cũng trống rỗng theo.
"Chỉ Chỉ... Chỉ Chỉ... nàng... nàng ở ? Nàng..."
Trong lòng Sở Trường Phong vô cùng hoảng hốt,"Chỉ Chỉ... nàng ngoài , để nàng một chút..."
Mới xong, trong lòng bỗng nhiên ấm áp, Thẩm Chỉ bĩu môi bất mãn : "Đã với là trong gian xem cây trồng thế nào, vẫn gọi nha?"
Sở Trường Phong trả lời, chỉ ôm chặt lấy nàng, thể hình như còn run rẩy.
Nàng ngẩn , nhẹ nhàng vỗ vai ,"Được , ở đây, gì đều thấy."
" đừng sợ, sẽ ..."
Sở Trường Phong ôm nàng càng chặt hơn.
Thẩm Chỉ híp mắt,"Ta cảm giác thể rời khỏi , chỉ là rời một lát..."
"Ta chính là sợ nàng đột nhiên biến mất..." thấp giọng .
Thẩm Chỉ sờ sờ đầu ,"Vậy dẫn , từng dẫn qua, thể ."
Sở Trường Phong ngẩng đầu,"Không gian của nàng?"
Chillllllll girl !
Thẩm Chỉ gật đầu,"Ừ! Để xem nó trông như thế nào."
Lồng n.g.ự.c Sở Trường Phong phập phồng kịch liệt, nhưng do dự trong chốc lát, lắc đầu,"Không cần, đó là đồ của nàng, bảo bối của nàng, nên dễ dàng cho khác xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-274.html.]
"Cho dù là cũng ."
Sở Trường Phong kiên quyết cự tuyệt.
Thẩm Chỉ trực tiếp giữ c.h.ặ.t t.a.y , Sở Trường Phong đột nhiên cảm giác mắt tối sầm, nhưng khi mở mắt nữa, mắt là một mảnh ánh sáng.
Trước mặt là trăm mảnh ruộng .
Trong ruộng một mảnh nhỏ trồng các loại rau dưa, rau dưa tươi , căng mọng, chăm sóc .
Nhìn xa, từng hàng cây du đào và cây cherry cành lá sum xuê.
Trên cây cherry còn đang treo lủng lẳng từng quả chín mọng.
Ở giữa cánh đồng là một căn nhà gỗ nhỏ.
Sở Trường Phong nuốt nước miếng,"Đây chính là gian của nàng?"
Thẩm Chỉ gật đầu, để cỏ, nàng hái vài quả cherry mang đến,"Ăn ."
cầm quả cherry, thở dài : "Biết ngay mấy thứ đều là nàng , trái cây như , thể ?"
"Còn những quả du đào mà nàng bán mùa hè cũng đều hái từ trong đúng ?"
Thẩm Chỉ bên cạnh ,"Ừ, đợi qua năm sẽ dời một cây cherry và du đào trồng ở bên ngoài."
Sở Trường Phong những cây đào , quan sát trong chốc lát, đột nhiên khiếp sợ,"Trên cây đào ... hình như nụ hoa, chúng nó sắp nở hoa ?"
"Ừm, những cây đào một năm thể quả hai , đợi đến mùa đông, chúng thể ăn trái cây tươi."
Dứt lời, Thẩm Chỉ chút buồn rầu,"Chỉ là nhiều hoa quả tươi như , giải thích với cha và nương đây?"
Sở Trường Phong mím môi,"Nói là mua ở bên ngoài, bọn họ cũng biện pháp chứng thực."
Thẩm Chỉ nở nụ ,"Cũng ."
"Cho nên, loại ớt cũng là nàng mang đến? Ở chỗ chúng đúng ?"
"Ở nơi xa xa mới , vượt qua biển mới thể tìm ."
Thẩm Chỉ giải thích xong, lấy cây bảo bối mà hôm nay nàng mua về ,"Trường Phong, xem."
Sở Trường Phong sửng sốt,"Lúc mua về còn đang nở hoa ? Hiện tại kết quả xanh lơ ?"
Quả chỉ to bằng ngón tay cái của .
"Cho nên, những trái cây thể ăn? Đây là lương thực?"
"Không ." Thẩm Chỉ với ,"Đến lúc đó sẽ ."
Nàng chậu bảo bối , trong lòng phấn khích, trăm triệu nghĩ tới, thứ đặt ở trong gian, dùng nước linh tuyền tưới, thể lớn lên nhanh như , rõ ràng mới chỉ qua nửa ngày mà thôi.
Cứ tiếp tục như , chẳng là ngày mai hoặc là ngày mốt là thể thu hoạch?
Còn một gốc cây khác, cũng bắt đầu kết quả.
Nàng mong chờ.