Sở Cẩm Chu gì, nó luôn cảm thấy Mộc Mộc sẽ , dù Lâm gia gia cũng cho Mộc Mộc ông trở về, nhất định là mang Mộc Mộc .
Thẩm Chỉ: "Mộc Mộc đương nhiên cũng là nhà chúng , cũng là nhị ca của con, nhưng Lâm gia gia cũng là quan trọng nhất của Mộc Mộc, là gia gia nuôi lớn Mộc Mộc, giống chúng ."
Sở Trường Phong: "Nếu Mộc Mộc trở về cũng , bảo Mộc Mộc mỗi ngày tới ăn cơm cũng ."
"Được ... con vẫn ở đây..."
Mãi cho đến chạng vạng tối, Mộc Mộc cũng ý trở về.
Sở Cẩm Niên chút yên, nó xem.
Thẩm Chỉ nghĩ ngợi : "Đi thôi, nương dẫn các con qua đó xem ."
Khi ba con đến, Mộc Mộc vẫn còn giường, quấn chặt lấy .
Lâm gia gia ở trong nhà chính.
"Lâm gia gia! Người trở !"
Sở Cẩm Niên lên phía ,"Mộc Mộc ? Sao con thấy ?"
Lâm gia gia thở dài,"Nó ở trong phòng, giống như một tiểu vô , Niên Niên, nếu con cách, thì đưa nó về ."
Sở Cẩm Niên gãi đầu,"À... ."
Thật kỳ quái, rõ ràng Mộc Mộc chính là Lâm gia gia nuôi lớn, giống như thật sự cần Mộc Mộc nữa, như thể đây nhà của Mộc Mộc nữa...
"Mộc Mộc?"
Sở Cẩm Niên và Sở Cẩm Chu phòng ngủ, cẩn thận gọi.
"Mộc Mộc?"
Mộc Mộc trả lời, nhưng cửa liền thấy một cục tròn tròn giường.
"Mộc Mộc! Ta và ca ca đến , ngươi về nhà với chúng ?"
Hai tiểu gia hỏa ở mép giường hỏi.
Cả của Mộc Mộc đều chôn ở trong chăn, thấy tiếng của bọn họ, nó mới nhúc nhích thể, chậm rãi thò cái đầu nhỏ .
Thấy rõ bộ dáng hai mắt sưng đỏ đáng thương của Mộc Mộc lúc , hai tiểu gia hỏa sợ hết hồn!
"Mộc Mộc! Đây là ?! Ngươi ?"
Mộc Mộc mếu máo,"Niên Niên, Chu Chu ca ca... hu hu hu... gia gia thật sự cần nữa... gia gia cho ở đây, gia gia luôn đuổi ..."
Hai tiểu gia hỏa nhíu mày.
" mà, gia gia ngươi thương ngươi, sẽ cần ngươi..." chần chờ một chút, Sở Cẩm Niên thử an ủi.
"Hu hu hu... ông biến thành gia gia hư ... ông còn bán ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-262.html.]
Nói xong, Mộc Mộc càng dữ dội,"Niên Niên... Chu Chu ca ca..."
Hai thở dài.
Sở Cẩm Chu: "Mộc Mộc, Lâm gia gia thích ngươi nhất, sẽ bán ngươi , cũng sẽ thật sự cần ngươi, thật hôm qua và hôm Lâm gia gia đều đến nhà chúng lén ngươi, một lúc còn nữa."
"A?" Mộc Mộc trừng to hai mắt, trong mắt một tầng nước mắt trong suốt, thoạt càng thêm đáng thương.
"Thật sự, gạt ngươi, Lâm gia gia đến thăm nhiều , còn dặn đừng cho ngươi ."
Mộc Mộc mím môi, nhỏ giọng nức nở...
Trong nhà chính.
Thẩm Chỉ mặt Lâm gia gia, dáng vẻ tang thương của ông, trong lòng đau xót.
Nàng gì đó, nhưng Lâm gia gia mở miệng ,"Thẩm Chỉ nha đầu, xin ngươi, phó thác Mộc Mộc nhà cho các ngươi, các ngươi mang theo nó khẳng định vất vả."
"Không vất vả, Mộc Mộc ngoan, còn cần mẫn, đặc biệt khiến yêu thích."
Lâm gia gia cúi đầu,"Ngoan là , gây thêm phiền toái gì là ..."
Thẩm Chỉ mím môi,"Mộc Mộc từ ngày đầu tiên bắt đầu đếm ngày chờ, nó khi ngài , đến tìm nó, hai ngày nay đều vui."
"Lâm bá, đứa nhỏ ỷ và nhớ ngài, ngài nên sớm đến thăm nó."
"Ta... mặt mũi gặp nó." Vai ông đều sụp xuống,"Ta chuyện như , sẽ chỉ cho nó khác chê , còn bảo nó nên trộm đồ của khác, ngoan ngoãn, thế nhưng..."
Trầm mặc hồi lâu, ông mới lẩm bẩm : "Ta một tấm gương cho nó... nó theo , chỉ thể học điều thôi."
"Sẽ , huống chi đứa nhỏ từ nhỏ theo ngài lớn lên, mà nó lo lắng nhất thích nhất chính là ngài, nếu ngài thật sự để ý tới nó, nó đây?"
Lâm gia gia cúi đầu, câu nào.
Chillllllll girl !
"Thẩm Chỉ nha đầu, ngươi mang nó về , bán nó cho các ngươi, nó chính là nhà các ngươi."
Thẩm Chỉ thở dài,"Như ."
"Từ nay về ngài đến nhà chúng việc, tiền công mỗi tháng năm trăm văn, Mộc Mộc thể vẫn ở nhà chúng , nhưng bất cứ lúc nào cũng thể tới tìm ngài."
Chuyện , nàng suy nghĩ từ lâu .
Bây giờ nàng đang món gà om cay, còn định nhiều món ăn kèm, hiện giờ ở nơi còn đậu hũ. Đến lúc đó để Lâm gia gia qua đây, vặn thể giúp đỡ đậu hũ.
Để Lâm gia gia , khẳng định so với khác sẽ càng yên tâm hơn, ít nhất sẽ tiết lộ công thức ngoài.
Dù , ông thứ vì đứa trẻ, mà đứa trẻ của ông bây giờ đang ở nhà bọn họ, ông sẽ chuyện gì .
Lâm gia gia kinh ngạc nàng, trong mắt hàm chứa nước mắt,"... việc chậm, bến tàu cho khiêng lương thực cho , mang một bao 100 cân còn chật vật..."
"Không , công việc tính là quá nặng."
"Thẩm Chỉ nha đầu... Cảm ơn ngươi... Thật sự cảm ơn..."