Thẩm Chỉ giữ chặt bàn tay nhỏ của Sở Cẩm Châu và Sở Cẩm Niên, còn gọi những đứa trẻ khác.
Cha của Ngưu Ngưu đặt Sở Trường Phong lên xe lăn, lúc mới chùa miếu.
Hôm nay nhiều , đều chen lấn thể .
Cả lớn lẫn trẻ con mất gần một canh giờ mới dập đầu, bái Bồ Tát xong và chen ngoài.
"Hô..."
Sở Cẩm Niên cảm giác nó ép đến mức cả sắp bẹp.
Tiểu gia hỏa sờ sờ búi tóc nhỏ mà nương chải cho nó, hỏi Sở Cẩm Chu và Mộc Mộc,"Ca ca, Mộc Mộc, các ngươi mau xem, tóc của rối ?"
"Ai nha, lúc nương nắm tay , là ai dẫm lên chân !"
Nói xong, nó vội vàng cúi đầu kiểm tra giày mới của .
Nương mua giày thỏ nhỏ cho nó, nó cũng mang mấy dẫm lên, giờ phút thỏ nhỏ trở nên bẩn thỉu, phủ đầy bụi bặm.
Sở Cẩm Niên nước mắt, nó cảm thấy cả sắp vỡ nát .
Ưu sầu, thống khổ, tuyệt vọng đều đủ để biểu đạt tâm tình của nó lúc .
Sở Cẩm Chu , cũng đau lòng vô cùng, vội vàng cúi đầu phủi phủi giày cho nó.
Mộc Mộc cũng phủi phủi một chiếc mặt giày khác,"Đây là ai , thật chán ghét, bẩn giày của Niên Niên!"
Mộc Mộc hiếm khi tức giận, cái miệng nhỏ nhắn cũng sắp vểnh lên trời .
Sở Cẩm Niên hòa hoãn tâm tình, ngược an ủi Mộc Mộc,"Mộc Mộc, đừng khổ sở vì , giày của ngươi cũng dẫm nha."
Động tác phủi giày của Mộc Mộc đột nhiên dừng , dám tin về phía giày của .
Chỉ thấy heo con mà nó quý trọng giờ thể nhận hình dáng ban đầu.
"Răng rắc ..."
Giờ phút Mộc Mộc như thấy trái tim nó vỡ vụn thành từng mảnh.
"Ta... ... heo con của ... gia gia... giày heo con gia gia cho ! A!! Là kẻ trời đ.á.n.h nào chứ?!"
Mộc Mộc tức giận thành cá nóc nhỏ, tức giận đến quai hàm phồng lên, ai oán chằm chằm tất cả từ trong chùa miếu .
Giống như mỗi đều là hung thủ dẫm bẩn giày heo con của nó.
"Ai da! Thật sự là trời đánh!"
Sở Cẩm Niên cũng tức giận đến chịu , vội vàng xổm xuống, hai tay phủi giày cho Mộc Mộc,"Mộc Mộc, đừng tức giận đừng tức giận, chờ Niên Niên bắt kẻ mặt dày dẫm lên giày của ngươi, ... sẽ đ.á.n.h tan tành!"
"Ừ ừ! Đánh tan tành! Kẻ dẫm lên giày của Niên Niên cũng đ.á.n.h tan tành!"
Hai tiểu gia hỏa cùng chung kẻ địch.
Thẩm Chỉ mím môi, nàng đến chịu nổi. Nếu bọn chúng kẻ thù thật sự là ai, biểu tình sẽ như thế nào?
"Thật sự là tức c.h.ế.t ! Người đều nỡ mang! Da mặt dày! Đại phôi đản !"
"Hừ! Hắn Bồ Tát bắt đ.á.n.h mông!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-184.html.]
Hai tiểu gia hỏa xổm mặt đất giống như hai quả cầu nhỏ, phủi giày, lẩm bẩm lầm bầm, chỉ sợ chú ý, sẽ đá bọn chúng mất.
Người lớn bất đắc dĩ , nhưng vẫn vây quanh bảo vệ bọn chúng, Sở Cẩm Chu và Ngưu Ngưu xổm bên cạnh bọn chúng an ủi.
Bỗng nhiên, Tam Nha : "Ta là ai dẫm bẩn giày của các ngươi."
Sở Trường Phong ánh mắt lóe lên một chút, nụ mặt mang theo đùa cợt, xe lăn nên tầm tương đối thấp, đương nhiên là ai dẫm.
Hai tiểu gia hỏa bây giờ chung kẻ địch, chỉ mong đừng trở mặt thành thù mới .
"Ai ai !" Sở Cẩm Niên vội vàng ôm lấy Thẩm Chỉ,"Tam nha tỷ tỷ, rốt cuộc là nào hổ? Ngươi mau! Ta c.ắ.n c.h.ế.t !"
Mộc Mộc cũng cọ cọ bả vai Thẩm Chỉ,"Tam Nha tỷ tỷ, rốt cuộc là ai a? Có cảm thấy giày heo con của nhất thiên hạ, cho nên mới cố ý dẫm bẩn ? Chắc chắn là như !"
Sở Cẩm Niên suy nghĩ một chút, vẫn nhịn phản bác một câu,"Thỏ nhỏ của mới là nhất thiên hạ."
"Heo con mới đúng!"
"Thỏ thỏ mới đúng!"...
Thẩm Chỉ: "Dừng!"
Hai tiểu gia hỏa lập tức câm miệng, chỉ chớp đôi mắt trong suốt nàng.
Chillllllll girl !
Thẩm Chỉ về phía Tam Nha,"Tam Nha, là ai ?"
Khóe miệng Tam Nha nhếch lên,"Heo con là Niên Niên dẫm, thỏ thỏ là Mộc Mộc dẫm."
Lời , khí lập tức chìm yên tĩnh.
Các lớn cùng mấy nhãi con mím môi, một lời, Sở Trường Phong cụp mắt, thu ý trong đáy mắt.
Chủ nhân của thỏ nhỏ và heo con ngẩng đầu lên, liếc , đó đồng loạt "hừ" một tiếng, xoay đầu , nữa.
Sở Cẩm Niên: "Hừ! Quả nhiên là mặt dày! Mắng mặt dày cũng thừa nhận!"
Mộc Mộc: "A! Quả nhiên là trời đánh! Mắng cũng thừa nhận!"
"Hừ! Ngươi mới là trời đánh!"
"A! Ngươi mới là mặt dày!"
Hai con nhỏ ngươi lải nhải vài câu, lẩm bẩm vài câu, nhanh liền nhịn nhào về phía đối phương.
Thẩm Chỉ một tay kéo bọn chúng , chơi đùa một chút cũng , nhưng chơi đùa quá trớn thì .
"Dừng tay! Giày của hạ đứa bẩn, còn phủi cho ? Không nhớ tình cảm ngày thường nữa ?"
Hai tiểu gia hỏa bĩu môi.
Tình cảm là gì? Bọn chúng !
Bọn chúng chỉ giày bảo bối của dẫm bẩn! Rất bẩn!
"Giày heo con của chính là gia gia mua cho ! Là giày nhất!"
"Giày thỏ nhỏ của chính là nương mua cho ! Cũng là giày nhất!" Sở Cẩm Niên cam lòng yếu thế.