Sở Cẩm Niên: "Thật sự chứ? Không bắt nạt chứ?"
"Không , ..."
mà, Sở Cẩm Chu còn xong, Sở Cẩm Niên bỗng nhiên kêu một tiếng.
"A! Nương kể chuyện xưa cho ca ca ?! Câu chuyện cảm động?"
Sở Cẩm Chu chần chờ gật đầu,"Ừ."
Sở Cẩm Niên bĩu môi,"Nương... Kể chuyện xưa cho ngươi, thế nhưng mang theo ! Nương thối..."
"Ai thối thế?"
Thẩm Chỉ , liền thấy nhãi con nhà đang mắng nàng.
Sở Cẩm Niên chớp chớp mắt, gãi gãi mặt, nhấc chân chạy,"Cha! Cha! Người ? Đi tiểu ? Chờ Niên Niên nha! Niên Niên giúp !"
"Cha, đừng ngượng ngùng nha, hai chúng là nhất , giữa chúng bí mật, con giúp ! Con tới ngay đây, đợi con một chút!"
Chân ngắn bước thật nhanh, nhưng mà chạy hai bước, cổ áo ai đó túm lấy từ phía .
Đôi mắt tròn xoe của Sở Cẩm Niên lập tức trừng lớn, tình hình hiện tại của đang nguy hiểm, giọng non nớt run rẩy,"Là ai nha? Ai túm lấy Niên Niên buông nha? Là bởi vì quá thích Niên Niên ?"
"Ha ha, Niên Niên đang định giúp cha mà."
"Chắc cha đang sốt ruột lắm, con còn giúp cha cởi dây thắt lưng quần nữa!"
"Cha! Cha?! Đừng nóng vội nha, Niên Niên..."
"Con tìm gì?" Sở Trường Phong bỗng nhiên từ phòng bếp ,"Hiện tại con nhất với ? Đêm qua ?"
"Hiện tại cần con cởi dây lưng quần."
Sở Cẩm Niên cũng sắp , hai tay chắp ngực, cố gắng nháy mắt hiệu với Sở Trường Phong, khẩn cầu cha bỏ qua hiềm khích lúc , cứu nó.
Khóe miệng Sở Trường Phong mang theo ý như như ,"Nương đứa nhỏ, nàng túm lấy nó gì ? Tiểu gia hỏa chuyện gì ?"
Thẩm Chỉ ho nhẹ một tiếng,"Cha đứa nhỏ, đứa nhỏ mắng ! Vô pháp vô thiên, nhất định giáo d.ụ.c thật , cứ mặc kệ, chỉ cần đ.á.n.h m.ô.n.g là nó sẽ ngoan thôi."
Mông Sở Cẩm Niên căng thẳng.
"Nương! Ô ô ô... Bỏ qua cho Niên Niên , Niên Niên chỉ là một đứa trẻ, cái gì cũng hiểu, con cố ý mắng , thật sự!"
Chillllllll girl !
"Nương, Niên Niên thích nhất, nương..."
Thẩm Chỉ sửng sốt, khóe miệng Sở Trường Phong giật giật.
Sở Cẩm Chu khóe miệng nhếch lên.
Lời ngon tiếng ngọt của tiểu gia hỏa thật sự là đến là đến, dỗ như ?
Tiểu gia hỏa ngại ngùng thẹn thùng, dám chuyện lớn tiếng chạy ?
Thẩm Chỉ nhéo má nó,"Lần còn dám là nương thối nữa ?"
"Không dám nữa, dám nữa..."
Sở Niên Niên nó co dãn , lúc đương nhiên nương cái gì thì chính là cái đó, đặt đúng vị trí mới là khôn ngoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-171.html.]
Thẩm Chỉ buông cổ áo nó ,"Vậy tạm thời tha cho con."
Sở Cẩm Niên thở phào nhẹ nhõm, nhanh như chớp chạy trốn đến lưng Sở Trường Phong.
Sở Trường Phong trở tay xoa đầu nó, nhỏ giọng : "Hiện tại trong nhà ai đối với con nhất chứ? Biết nên về phía ai ?"
Sở Cẩm Niên nghiến răng: "Cha đây là nhân lúc cháy nhà mà hôi của!"
"Âng!" Sở Trường Phong gật đầu.
Sở Cẩm Niên trăm triệu nghĩ tới, cha của nó, một lớn thể mặt dày như , còn học theo nó "Âng!"
Haizz... cha nhà ai mà giống cha nhà nó ?
Thật sự là cho phát sầu.
Giống như một đứa trẻ .
Vừa nó giúp cởi thắt lưng quần tiểu, nó chăm sóc như một đứa trẻ...
Nó thấy a, trong nhà , rõ ràng cũng chỉ cha nó là đứa trẻ là mới đúng!
"Hả? Sở Niên Niên, rốt cuộc nên như thế nào?"
Sở Cẩm Niên bĩu môi,"Được , đồng ý với cha là ."
"Từng một, đều thích thích c.h.ế.t, nhiều như đều nhất với , , tới đây nha... Thật là..."
Tự thầm một phen, tiểu gia hỏa bỗng nhiên ôm lấy cánh tay Sở Trường Phong," mà nha! Con chỉ thể nhất với cha ngày hôm nay thôi! Chuyện hôm khác, để hôm khác !"
Sở Trường Phong: "... con thật đúng là..."
"Thật là cái gì?"
"Thật là một nhãi con lanh lợi."
"Hừ - chuyện rõ ràng như mà giờ cha mới nhận ?" Tiểu gia hỏa ngạo kiều nhếch cái miệng nhỏ nhắn,"Ai nha, nể tình cha con thông minh, con sẽ nhất với cha hai ngày! chỉ hai ngày thôi, thể nhiều hơn!"
Nói xong, nó khoanh tay, vòng quanh xe lăn Sở Trường Phong,"Dù , ha ha ha... con cho yêu thích như ... ha ha ha..."
"..."
Thẩm Chỉ quan tâm đến nhãi con tự luyến nữa, mang theo Sở Cẩm Chu rửa mặt.
Hai con xách nước nóng sân rửa mặt.
Rửa mặt xong, phát hiện Sở Trường Phong và Sở Cẩm Niên còn đang thì thầm trong nhà, Sở Cẩm Chu nhịn tới gần Thẩm Chỉ,"Nương, con thể hỏi một vấn đề ?"
"Vấn đề gì ?"
"Con thật sự thể... con của cha nương, ca ca của ?"
Thái độ của nó cẩn thận, sợ ghét bỏ.
Thẩm Chỉ cúi đầu dùng trán đụng trán nó,"Sở Chu Chu mê sảng ! Lại hỏi loại vấn đề ý nghĩa , nương sẽ đ.á.n.h m.ô.n.g con!"
Sở Cẩm Chu ngây ngô lộ hàm răng trắng nhỏ,"Nương, con sẽ cố gắng cố gắng một ca ca ! Tuy con từng , nhưng... nhưng con gặp qua nhiều , con cũng từng chăm sóc bọn họ, con... con cảm thấy con thể !"