Đùa giỡn vài câu, sườn hầm trong nồi cũng gần chín, Thẩm Chỉ đem nấm rửa sạch đổ trong nồi tiếp tục hầm.
Lại hầm một lúc, mùi thơm của nấm hòa quyện với mùi thơm nồng nàn của sườn hầm.
Nàng dùng bột ớt, hành hoa, rau thơm, tỏi băm, một ít muối, xì dầu, giấm và một chút đường nước chấm.
Khi mở nắp nồi , mùi thơm của sườn hầm tranh tỏa , Thẩm Chỉ nuốt nước miếng, gắp một miếng sườn chấm trong nước chấm, cho miệng.
Thịt sườn mềm nhừ thơm nồng, mang theo vị cay nhàn nhạt hòa quyện cùng mùi rau thơm, hành hoa và tỏi băm.
Hai ba cái liền ăn xong một miếng sườn, Thẩm Chỉ mút mút tay.
Lại gắp một miếng nấm nếm thử, nấm giòn sần sật, mùi thơm đặc trưng của nấm trộn lẫn với hương vị độc đáo của thịt sườn, Thẩm Chỉ hận thể lập tức ăn một chén cơm.
"Thật thơm!"
"Sở Chu Chu! Sở Niên Niên! Ăn cơm thôi! Mau tới bưng cơm!"
Nàng lệnh một tiếng, hai tiểu gia hỏa nhanh chóng vọt .
Vừa thấy ăn, Sở Cẩm Niên lập tức quên "ân oán" với nương.
"Nương! Thơm quá! Nấm hầm lên ? Nấm thơm ?"
Thẩm Chỉ đưa chậu cơm nhỏ cho Sở Cẩm Chu, đưa chén cần dùng đến cho Sở Cẩm Niên,"Lát nữa ăn sẽ , mau lên nào!"
Dặn dò một tiếng, nàng liền bưng sườn hầm nấm khỏi phòng bếp.
Đầy một nồi sườn hầm nấm đặt ở trong sân, trong khí đều tràn ngập mùi thơm nồng đậm.
Bởi vì thẹn thùng cùng quẫn bách, đang trốn ở nơi nào, Sở Trường Phong ngửi mùi thơm cũng lặng lẽ gần.
"Nha! Sở Phong Phong! Hôm nay ăn một trăm miếng sườn ? Ăn hết ?" Thẩm Chỉ trêu .
Sở Trường Phong mím môi, trong mắt mang theo ai oán nhàn nhạt.
Thẩm Chỉ cong khóe miệng,"Không ? Muốn ăn một trăm miếng sườn."
Môi Sở Trường Phong giật giật,"Đó là trêu chọc Niên Niên, nàng cũng tin..."
Thẩm Chỉ: "Ta liền tin! Chàng chính là cảm thấy hầm xương sườn ăn quá ngon, đừng tưởng rằng !"
Sở Trường Phong vẻ mặt bất đắc dĩ,"Ăn ngon... là ăn ngon, nhưng... thật sự là trêu chọc đứa nhỏ."
Thẩm Chỉ híp mắt, thần thái nguy hiểm.
Sở Trường Phong mím môi,"Được , nàng cái gì thì chính là cái đó."
"Hừ!"
"Nương! Chén tới !"
"Nương! Cơm tới !"
Hai tiểu gia hỏa bưng đồ vui vẻ tới.
Bưng cơm, ăn thịt sườn thơm ngào ngạt, một nhà bốn đặc biệt nhàn nhã.
"Nấm ăn thật ngon!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-162.html.]
Thẩm Chỉ sớm với bọn họ sườn hầm và nấm ăn ngon bao nhiêu, nhưng đợi đến khi bọn họ ăn xong mới là mỹ vị như thế nào.
"Nương, chúng còn nhặt nấm! Nhặt thật nhiều thật nhiều!" Sở Cẩm Niên l.i.ế.m liếm môi, vội vàng gắp sườn, còn quên chuyện với Thẩm Chỉ.
Sở Cẩm Chu: "Chúng hôm nay nhặt một ngày nấm chắc chắn thể ăn thật lâu, còn mộc nhĩ, trong rừng còn nhiều!"
"Được! Chờ mặt trời còn lớn nữa, chúng liền ! Nhặt nhiều một chút!"
Sở Trường Phong , trong lòng nhịn cảm thấy mất mát.
Ba con bọn họ mỗi ngày đều ngoài bận rộn lâu như , nhiều việc như , nhưng chỉ ...
Vốn nên gánh vác tất cả trách nhiệm của cái nhà , vốn nên là nuôi bọn họ, nhưng hôm nay dựa bọn họ nuôi sống.
Liệu thể hồi phục ?
Chẳng lẽ thật sự liên lụy bọn họ cả đời ?
Sở Trường Phong vốn quyết định sống thật nhưng giờ đây chút xác định.
Chillllllll girl !
Hắn trầm mặc, ăn mấy miếng cơm, Thẩm Chỉ liếc vài , mặt trầm ngâm, thấy bộ dáng buồn bực, nàng lặng lẽ thở dài.
Gắp cho một miếng sườn, nàng chậm rãi mở miệng: "Sở Phong Phong, sắp đến hội chùa , định mời Trương đại nương giúp đỡ, mở quán, bán chút đồ ăn vặt, cùng chúng ."
Động tác ăn sườn của hai tiểu gia hỏa dừng .
Sở Trường Phong sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nàng,"Mang... mang ?"
Thẩm Chỉ gật đầu: "Chàng đương nhiên ! Chàng ở nhà một , chúng cũng yên tâm, hơn nữa mặc dù thể đường, nhưng việc cũng nhanh, còn thể giúp chúng ."
"Thật ? Nàng gạt chứ?"
"Ta lừa gì? Lúc nào cũng ở nhà, ý nghĩa gì chứ? Còn bằng giúp ."
Lông mày Sở Trường Phong khống chế giương lên,"Ta... giúp nàng!"
Thẩm Chỉ dường như cũng để chuyện ở trong lòng,"Lớn tiếng như gì? Chàng là ngốc ? Bảo việc, còn vui vẻ như ."
Sở Trường Phong mím môi, nhưng khóe miệng vểnh lên cao.
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên liếc , bỗng nhiên, hai tiểu gia hỏa buông chén xuống, đều vây quanh Thẩm Chỉ.
"Nương, con và ca ca thể ? Chúng con cũng thể giúp việc! Von và ca ca việc lợi hại!"
"Nương, còn nhỏ, thể việc, con thể ! Việc gì con cũng thể ."
Sở Cẩm Chu vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nhỏ của ,"Sức lực của con lớn!"
Thẩm Chỉ: "Ba cha con đều việc cho , yên tâm , đến lúc đó các ngươi chạy cũng chạy thoát ."
"Thật ?!" Sở Cẩm Niên đến ngây ngốc.
"Thật!"
Hai tiểu gia hỏa vui vẻ đến quơ chân múa tay.
Thẩm Chỉ khẽ : "Sao ba cha con đều ngốc như ? Cho các ngươi việc vui vẻ như nhặt tiền ."
Sở Cẩm Niên lắc lắc đầu,"Chính là vui vẻ nha! Hội chùa nha! Niên Niên còn từng ! Chắc chắn náo nhiệt?"