Tiểu gia hỏa ngây một chút, lập tức liền tươi như hoa.
Vốn trong lòng chút khổ sở, nhưng hiện tại nó khổ sở chút nào!
Nương ở đây!
Nó đầu sang bên , cha và đầu tựa , bọn họ cũng ở đây!
Không sợ!
Coi như là b.o.m nổ 100 , nó cũng sợ!
Thẩm Chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của nó,"Bảo bối, mau ngủ thêm một lát."
Tiểu gia hỏa lắc lắc đầu,"Nương, hình như mặt trời mọc , con ngoài xem một chút!"
Thẩm Chỉ: "Được ."
Nhìn tiểu gia hỏa mang giày nhảy nhót chạy ngoài, Thẩm Chỉ khẽ mỉm .
Qua một lát, tiểu gia hỏa lạch bạch chạy , cửa, đột nhiên nhớ tới cha và còn đang ngủ, nó vội vàng thả nhẹ bước chân.
"Nương, bên ngoài mặt trời mọc , mặt trời thật to thật lớn, hơn nữa con thấy nhiều thẩm thẩm nãi nãi đều xách giỏ về phía núi, con cũng , hiện tại chắc chắn thể hái nhiều nấm!"
Tiểu gia hỏa ghé bên giường, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, giọng của nó nhẹ nhỏ, nhưng Sở Cẩm Niên và Sở Trường Phong vẫn đ.á.n.h thức.
Hai cha con đồng loạt duỗi lưng một cái.
"Ừm- cha nương, ca ca... Mặt trời phơi đến m.ô.n.g ?"
Sở Cẩm Niên híp mắt mềm mại mà lẩm bẩm,"Ha nha- Niên Niên... rời giường hái nấm... hái thật nhiều thật nhiều nấm..."
Thẩm Kỳ nhéo cái mũi nhỏ của nó,"Tiểu trứng lười, ca ca con sớm dậy, chỉ con là còn ngủ thôi!"
Lời , tiểu gia hỏa vội vàng mở mắt, nhanh chóng dậy.
Lúc mới phát hiện cha và nương đều còn , ca ca còn ở bên giường ha hả nó, lập tức nó liền nhận lừa.
Tiểu gia hỏa tức giận dùng đầu đẩy cánh tay Thẩm Chỉ,"Nương hư! Người và cha vẫn còn đang ngủ, ca ca cũng còn ở chỗ ."
Thẩm Chỉ ha ha ôm lấy nó xoa nắn,"Sở Niên Niên, lừa ?!"
"Hừ!" Tiểu gia hỏa tiếp tục dùng đầu đụng nàng.
Sở Trường Phong thanh tỉnh, nghiêng đầu bọn họ.
Nhìn chằm chằm Sở Cẩm Chu vài , bỗng nhiên giơ tay, lướt qua Thẩm Chỉ và Sở Cẩm Niên, bàn tay đặt lên đầu Sở Cẩm Chu,"Đêm qua gặp ác mộng, sợ ?"
Sở Cẩm Chu ngây .
Sở Trường Phong: "Hôm qua ngươi mơ thấy cái gì? Sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, hù c.h.ế.t và nương con."
Sở Cẩm Chu chớp chớp mắt, hốc mắt nóng lên, nhất thời quên trả lời.
Mà Sở Cẩm Niên lập tức tỉnh táo, ánh mắt trừng đến tròn lớn,"Cái gì?! Ca ca, tối hôm qua ngươi gặp ác mộng? Xong xong , thấy nha?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-159.html.]
Khuôn mặt đen nhỏ của nó nhăn nhó,"Trước gặp ác mộng đều sẽ ôm ngươi an ủi, đêm qua thấy?"
Tiểu gia hỏa tự trách thôi,"Niên Niên quá ngốc, ngủ như heo con, cũng thấy..."
Thẩm Chỉ: "Bởi vì con còn thấy, ca ca và cha con an ủi ."
Sở Cẩm Chu nắm bàn tay nhỏ bé của ,"Không việc gì, ca ca sợ."
Sở Cẩm Niên bĩu môi," Niên Niên chính là ngủ như heo con, chỉ ngủ, những thứ khác, cái gì cũng , ai... Ta thật đúng là nhãi con vô dụng..."
"Phụt..." Thẩm Chỉ quả thực sự đáng yêu của nó chọc thành tiếng,"Sở Niên Niên, con đáng yêu như ?"
Sở Cẩm Niên gãi gãi đầu,"A? Con ... con đáng yêu? Heo con cũng đáng yêu ?"
Sở Trường Phong xoa xoa đầu nó," , heo con nhà chúng cũng đáng yêu."
Khuôn mặt Sở Cẩm Niên đỏ bừng, nhỏ giọng lẩm bẩm,"Mọi chỉ giỏi dỗ con... đừng quá thích con... Luôn dối... Cẩn thận con tin nha..."
Đáng yêu quá!
Thẩm Chỉ nhịn hôn nó một cái, đó hôn Sở Cẩm Chu một cái.
"Được ! Rời giường rời giường! Hôm nay chúng còn lên núi!"
Nàng xong, Sở Cẩm Niên lập tức bò đến bên giường,"hì hục hì hục" bắt đầu mặc quần áo.
Rất nhanh, ba con chuẩn xong, Sở Cẩm Niên ngoại trừ mang theo rổ, còn mang theo ná của .
"Ca ca, chúng nếu là thấy thỏ rừng, sẽ b.ắ.n nó!" Tiểu gia hỏa vỗ vỗ ná của , đắc ý .
Thẩm Chỉ chút lưu tình chọc thủng mộng tưởng của nó.
"Sở Niên Niên, con b.ắ.n chuẩn ? Đừng đem con mồi đều dọa chạy hết, đến lúc đó ca ca cũng b.ắ.n ."
Sở Cẩm Niên ai oán nàng,"Nương, như ? Người tin con chút nào ?"
Chillllllll girl !
" tiểu ngu ngốc thì săn ." Thẩm Chỉ ung dung .
"Con... con..." Sở Cẩm Niên thở hồng hộc "Hừ" một tiếng,"Nương hư! Con sẽ bảo ca ca dạy con! Con sẽ tiểu ngu ngốc mãi !"
Thẩm Chỉ lắc đầu, cái còn ngốc, chính cũng đang mắng là đồ ngốc.
Sở Cẩm Chu: "Nương, yên tâm, con sẽ dạy Niên Niên, cho dù Niên Niên b.ắ.n chuẩn thì con cũng thể!"
Sở Cẩm Niên rầm rì ôm lấy cánh tay ca ca, nghiêng nghiêng đầu đưa cho Thẩm Chỉ một ánh mắt đắc ý.
Thẩm Chỉ về phía Sở Trường Phong đang xe lăn, tủm tỉm,"Sở Phong Phong, dẫn hai tiểu ngốc nhà lên núi, ở nhà trông nhà cho ."
Sở Trường Phong gật gật đầu,"Ừ."
Sở Cẩm Niên dậm chân nhỏ,"Nương, chúng con thật sự tiểu ngốc! Con thì thôi , nhưng ca ca nha!"
Thẩm Chỉ để ý tới nó, nàng chằm chằm Sở Trường Phong,"Đừng quá nhớ , sẽ về nhanh thôi."
Sở Trường Phong tự nhiên ho nhẹ một tiếng, xoay xe lăn để cho nàng một bóng lưng.