Dứt lời, bỗng nhiên phản ứng đang gì, trong lòng run lên, nhẹ nhàng kéo cánh tay nàng,"Buông , nàng... nàng tự kiếm chút t.h.u.ố.c bôi ."
Thẩm Chỉ tự chủ bĩu môi,"Nếu thổi giúp , cảm thấy thổi sẽ hơn, cần thuốc."
Sở Trường Phong xoay mặt , trầm mặc một lát, : "Vô dụng, đây là cách dỗ dành Niên Niên thôi, nàng... Nàng là lớn, nên cố tình gây sự như ..."
Hắn bám mép giường,"Nàng... nàng nhanh ."
Thẩm Chỉ bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm,"Một chút cũng quan tâm ..."
Sở Trường Phong bộ như thấy.
Thẩm Chỉ tức giận, lên khập khiễng ngoài, mặc kệ Sở Trường Phong.
Sở Trường Phong chỉ thể tiếp tục chật vật bò lên giường như lúc bò xuống.
Chỉ là ngã xuống thì dễ, leo lên, gian nan.
Hắn bò một hồi lâu, đầu đầy mồ hôi, cuối cùng mới kéo chân lên giường.
Thở hổn hển mấy , mi tâm đột nhiên nhảy dựng, dám tin về phía hai tay của , giường còn cao hơn nửa chân của .
Mặc dù vất vả nhưng vẫn leo lên .
... nhưng đây thể leo lên .
Trong lòng Sở Trường Phong đột nhiên run lên, tay của ... trở nên càng lực...
Thẩm Chỉ dùng nước linh tuyền lau vết thương, nước suối hữu dụng đối với ngoại thương.
Chỉ trong chốc lát, vết thương nho nhỏ liền kết vảy, cũng đau.
Thẩm Chỉ mím môi, trong đầu bất giác nhớ tới bộ dáng lo lắng của Sở Trường Phong .
Một quan tâm một khác là thể giả bộ .
Cho nên kỳ thật cũng quan tâm nàng, cũng thật sự lòng sắt đá.
Khóe miệng Thẩm Chỉ chậm rãi nhếch lên, thôi, chấp nhặt với .
Người coi trọng, dù thế nào cũng nên khoan dung một chút.
Huống chi còn là một thể khỏe mạnh, tâm lý cũng xảy vấn đề.
Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Chỉ bắt đầu treo thịt khô.
Chỉ là treo một lúc, nàng mới phát hiện Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên bình thường dậy sớm nhưng hôm nay vẫn động tĩnh gì.
Đi tới căn phòng nhỏ của hai tiểu gia hỏa, Thẩm Chỉ thở dài.
Trên chiếc giường nhỏ chỉ giường đệm bằng phẳng, trong phòng sạch sẽ, thấy bóng dáng đứa trẻ nào.
Chờ nàng treo thịt khô xong, mới thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm líu ríu.
"Ca ca, ca ca! Nhiều tôm như , sợ là đủ cho chúng ăn cả đời !"
"Ngu ngốc, đủ, tôm chỉ đủ cho chúng ăn vài bữa."
"A-"
Ngay lúc hai tiểu gia hỏa tiến , Thẩm Chỉ chống nạnh,"Tiểu Bụ Bẩm, Tiểu Hắc Than! Hai đứa lời? Sao lén ngoài?!"
Hai tiểu gia hỏa lập tức cứng đờ tại chỗ.
hình như cũng quá sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/chuong-138.html.]
"Ca ca, chúng Tiểu Béo Cầu, Tiểu Hắc Cầu ? Sao... Sao biến thành Tiểu Bụ Bẩm cùng Tiểu Hắc Than ?"
Sở Cẩm Niên hiểu, nhũ danh nương đặt thật sự càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng dễ .
"Đừng nữa, nương tới ." Sở Cẩm Chu nhắc nhở.
Sở Cẩm Niên lập tức câm miệng.
"Hả? Không trả lời ?" Thẩm Chỉ nghiêm mặt tới bên cạnh bọn chúng.
Hai tiểu gia hỏa ngẩng đầu nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội, ánh mắt trong suốt.
Chỉ là mặt đều là bùn!
Trên cũng ít!
Chillllllll girl !
Thẩm Chỉ hít sâu một .
Sở Cẩm Chu và Sở Cẩm Niên khó khăn nuốt nước miếng.
Liếc mắt , trái tim Sở Cẩm Niên run lên, vội vàng ôm lấy chân Thẩm Chỉ,"Nương, ăn tôm ? Con và ca ca vớt thật nhiều tôm, đều là vớt chi nương đó."
Dứt lời, còn nháy mắt với Sở Cẩm Chu vài cái.
Thẩm Chỉ: "Tiểu Hắc Than, mắt con chuột rút ?"
Sở Cẩm Niên nghẹn họng.
Sở Cẩm Chu vội vàng : "Nương, tôm lớn lớn! Chắc chắn ăn ngon!"
Thẩm Chỉ hừ nhẹ một tiếng,"Các con cho rằng dùng cái thể hối lộ , ai cho các con tự ý bờ sông? Nếu rớt xuống sông, c.h.ế.t đuối thì ?"
"Sẽ ..." Sở Cẩm Niên nhỏ giọng ấp úng,"Con và ca ca cẩn thận, sẽ c.h.ế.t đuối..."
"Còn cãi ?!"
Sở Cẩm Niên bĩu môi, rũ vai xuống, dám nữa.
Sở Cẩm Chu vội vàng đặt tay lên vai ,"Nương, con sẽ bảo vệ thật , hơn nữa chỗ chúng con vớt tôm nước nông."
Thẩm Chỉ: "Vậy cũng , bờ sông quá nguy hiểm, theo các con mới , còn nữa, cho dù con thể b.ắ.n ná, cũng lên núi."
Sở Cẩm Chu còn gì đó, ánh mắt hung dữ của Thẩm Chỉ dọa đến mức im bặt.
"Quả thực là hai con khỉ bùn!"
Thẩm Chỉ xách tôm lên, gọi bọn chúng,"Mau lấy nước, rửa sạch , hai khuôn mặt xem! Ta còn nhận luôn!"
Hai tiểu gia hỏa giống như chim cút, tùy nàng mắng, cũng dám lên tiếng.
Chờ bọn chúng ngoan ngoãn rửa sạch sẽ, Thẩm Chỉ mới chú ý tới thùng tôm đầy ắp, ít nhất cũng ba bốn cân, cũng hai xách về như thế nào.
Thẩm Chỉ thở dài.
Nhãi con quá cần mẫn quá ngoan cũng chuyện .
Trẻ con chơi nhiều một chút, tuổi khổ, thì ?
Thẩm Chỉ ngước mắt trong sân.
Hai tiểu gia hỏa trần truồng, ngươi giội một gáo nước, giội trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn khanh khách.
Thẩm Chỉ một lát, liền phòng bếp.
Mỗi buổi sáng đều là mì sợi hoặc cháo, nàng đổi khẩu vị, suy nghĩ một chút, liền chủ ý.