Mì ăn liền cho cùng, nấu quá mềm, sợi mì ngấm đầy nước dùng, húp một miếng, thơm ngon đến tột độ!
Chẳng bao lâu, lượt bưng bát lẩu cay của lên và xuống ăn.
Cửa hàng mở cửa, mùi thơm của lẩu cay ngừng lan tỏa ngoài, những qua đường đều thu hút.
"Các ngươi đang ăn gì ? Sao thơm thế?!"
Người bước gần nhất là một thuộc bộ tộc A Mạc, cao to cường tráng, vai còn vác một con hươu, rõ ràng là đến để bán hươu.
Lão Thất miễn cưỡng ngẩng đầu lên,"Chúng đang ăn lẩu cay, nhưng quán còn chính thức khai trương , ngươi thể đến buổi chiều."
Nam nhân bát lẩu cay của ,"Thế bắt đầu ăn ? Không lẽ thể thêm một bát?"
"..."
Lão Thất còn hết câu, Thẩm Chỉ chào đón,"Có thể, hiện tại thể ăn luôn!"
"Lẩu cay của chúng tính theo cân."
Nam nhân đặt con hươu xuống, theo nàng đến khu vực rau dưa,"Rau dưa một văn tiền một lạng, thịt hai văn tiền một lạng, dùng hai cái rổ để chọn riêng."
Nghe xong, tính nhẩm một chút, kinh ngạc, giá đắt...
Rau dưa bình thường nhiều lắm cũng chỉ năm văn một cân, mà ở đây tận mười văn một cân!
Còn thịt, bảy văn mua một cân!
nghĩ đến mùi thơm , vẫn quyết định chọn.
Chọn tới chọn lui, hai cái rổ đầy ắp.
Thẩm Chỉ cân lên, : "Tổng cộng hai mươi văn tiền!"
Nam nhân mím môi, thứ đúng là đắt thật, nhưng nếm thử một chút cũng .
Dù con hươu của cũng thể bán kha khá tiền.
Trả tiền xong, Thẩm Chỉ hỏi về độ cay, bếp bắt đầu nấu.
Rau dưa và thịt nấu riêng, chẳng mấy chốc, một bát lẩu cay lớn bưng .
Nam nhân mở to hai mắt, nước miếng ngừng chảy , thơm quá! Hơn nữa cũng cực kỳ ngon!
Thẩm Chỉ tặng kèm một chén cơm,"Cơm nhà bán một văn một chén, nhưng chén cơm là tặng, ngài cứ từ từ ăn."
Nam nhân nuốt nước miếng, gắp một miếng thịt bò cuộn nếm thử, thịt tươi, vị cay nhẹ hòa quyện với hương thơm của tương vừng, thấm đẫm nước dùng đậm đà, ăn một miếng thôi cũng đủ khiến hít một thật sâu!
Đời từng ăn thứ gì ngon như thế!
Ăn thêm một miếng cơm mềm dẻo, miễn bàn bao nhiêu ghiền!
Thịt ăn ngon, khoai tây, đậu hũ bên trong cũng đều ngon!
Khoai tây nấu quá nát, độ giòn nhẹ khiến nó trở thành trạng thái ngon nhất!
Ăn vài miếng khoai tây, mới chợt nhận , hóa thứ chính là lương thực mà thủ lĩnh chia cho bọn họ mấy ngày .
Chillllllll girl !
Trước giờ bọn họ chỉ luộc hoặc nướng lên ăn, cứ tưởng là cách ngon nhất , ngờ còn thể chế biến thành món ngon như thế !
Bọn họ ăn một cách ngon lành, chẳng mấy chốc thêm bước .
Thẩm Chỉ tươi tiếp đón, Lão Thất và những khác khi ăn xong, cảm thấy mỹ mãn lau miệng bắt đầu giúp đỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/546.html.]
Lúc , Sở Trường Phong bế theo con gái nhỏ dạo một vòng, trở về thấy tiệm lẩu cay đông nghịt , ngẩn !
Tiểu nha đầu tròn xoe mắt, dường như cũng cảnh tượng mắt cho kinh ngạc.
"Cha cha-!"
Bé phấn khích giơ tay chỉ những trong quán,"Cha cha-"
Sở Trường Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của bé,"Cha thấy , chắc hẳn bọn họ đều đến ăn."
Bé nghiêng đầu,"Nương... nương?"
"Nhớ nương con ?" Nói , ôm con gái trong quán.
Vừa bước , mùi hương lẩu cay nồng đậm xộc thẳng mũi, hai cha con đồng loạt nuốt nước miếng.
"Cha -!"
Bé phấn khích vẫy vẫy tay,"Cha cha-"
Đôi mắt bé mở to, ngừng đảo quanh những bát lẩu cay bàn, Sở Trường Phong vỗ nhẹ lên vai bé,"Ngoan, hiện tại con thể ăn thứ ."
Cố nén cơn thèm, Sở Trường Phong bế con gái bếp.
Thẩm Chỉ và Lão Thất đang bận tối mặt tối mũi, hoặc là chuẩn nguyên liệu, hoặc là nấu lẩu cay.
Sở Trường Phong nuốt nước miếng, cũng nhịn mà ăn thử.
"Hai cha con về ?"
Bất chợt thấy bọn họ, Thẩm Chỉ mỉm .
"Đây chính là món lẩu cay mà nàng ? Thơm quá! Giống như lẩu !"
"Đây coi là phiên bản đơn giản của lẩu."
Thẩm Chỉ nhanh tay đổ nguyên liệu từ muôi lưới bát, rắc thêm ớt, hành lá, rau thơm và tương vừng.
Sở Trường Phong chằm chằm, tiểu nha đầu tay cũng tròn mắt, trực tiếp chảy nước miếng.
Bộ dạng thèm ăn của hai cha con quả thực giống như đúc.
Thẩm Chỉ với Sở Trường Phong: "Đợi mang bát ngoài , nếu đó còn ai nữa, sẽ nấu cho một bát."
"Được!"
Sau khi đưa xong bát lẩu cay, Thẩm Chỉ chọn nhiều loại rau mà Sở Trường Phong thích ăn và nhanh chóng nấu xong cho .
Hương thơm của lẩu cay ngừng lan tỏa, khiến Sở Trường Phong thèm đến mức chịu nổi.
"Cha-!"
Tiểu nha đầu vươn về phía , như thể lao thẳng bát lẩu cay.
"Chàng đưa con bé cho , đợi ăn xong hãy bế, nếu con bé sẽ chịu yên ."
"Được."
Bị cha đưa cho nương, tiểu nha đầu chu môi, rúc đầu cổ của Thẩm Chỉ, trông vô cùng tủi .
Cha chỉ cho bé ăn, mà còn đem bé đưa cho khác nữa!
Nhìn bé con tủi đến mức sắp , Sở Trường Phong cũng thấy đau lòng, ăn cũng đành, mà ăn cũng xong.
"Hay là để bế con bé thêm chút nữa, đừng để con bé ."