Trong lúc bọn họ ăn, Thẩm Chỉ chuẩn mấy ly nước chanh ướp lạnh.
Đừng , bọn họ bận rộn cả ngày, ngay cả nàng cũng thời gian uống hai ngụm.
Mấy tiểu nhị uống nước, ăn cơm, cảm giác cả ngày việc mệt mỏi đều tan biến trong khoảnh khắc .
Hoan Hoan trong lòng Sở Trường Phong, ngoan ngoãn bọn họ ăn, thực tê khóe miệng thì chảy nước miếng ngừng.
Sở Trường Phong cúi đầu bé, suy nghĩ một chút, gắp một miếng đậu hũ mềm đưa đến miệng bé.
Tiểu nha đầu trợn tròn mắt, ngơ ngác.
Mỗi ăn cơm, bé chỉ thể chảy nước miếng, nhưng ăn ?
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của tiểu nha đầu, Sở Trường Phong nhịn mà bật : "Con hơn bảy tháng , gia gia nãi nãi con thể ăn chút đậu hũ."
Tiểu nha đầu chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng xác nhận rằng miếng đậu hũ trắng nõn là dành cho .
Bé tít mắt, nhanh chóng há miệng c.ắ.n một miếng.
Chillllllll girl !
Miếng đậu hũ mềm mại, mang theo vị ngọt thanh của cải trắng, dù so với các món ăn khác đậm đà, nhưng với một bé con từng ăn gì ngoài sữa mà thì nó là mỹ vị.
Chậm rãi ăn xong một miếng đậu hũ, bé vẫn còn há miệng chờ đợi.
Sở Trường Phong cúi xuống chạm trán với bé,"Ăn một miếng là đủ , hôm nào cha sẽ món khác cho con ăn..."
Đã nếm thử mùi vị, tiểu nha đầu dù thể tiếp tục ăn nhưng vẫn cảm thấy thỏa mãn.
Đôi mắt to tròn xinh của bé hiện lên vẻ mất mát, nhưng cũng quấy ầm ĩ.
Thẩm Chỉ: "Ngày mai sẽ hấp trứng cho con bé ăn."
Lâm Tranh: "Cũng thể nấu chút cháo trắng, cũng bảy tám tháng tuổi , thể ăn chút gì đó ."
Sở Trường Phong: "Nghe thấy ? Nương và nãi nãi con , sẽ thật nhiều đồ ngon cho con ăn."
Tiểu nha đầu hợp với tình hình mà l.i.ế.m liếm l.i.ế.m môi.
Tần Cửu An ở bên cạnh tò mò quan sát: "Hoan Hoan thật thông minh, cảm thấy bé hiểu chúng gì ?"
Mấy tiểu nhị cũng kích động gật đầu.
"Hôm nay chúng ở bên cạnh thảo luận với về việc ôm bé, dường như bé hiểu, liền rúc trong lòng của Cửu An, thèm ngẩng đầu lên."
Tần Cửu An: " , thấy vị khách nào cũng đều tủm tỉm, nhưng khi khách quen ôm, nụ mặt bé lập tức biến mất, rúc ngay trong lòng , ai cũng ."
Sở Trường Phong: "Vốn dĩ là như , thể tùy tiện để ai cũng ôm chứ? Con gái là đúng!"
Mọi đều lắc đầu , con gái của chẳng bao giờ điều gì sai cả!
Buổi tối về nhà, Sở Trường Phong giường, tiểu nha đầu bò qua bò bên cạnh , lúc thì leo lên , lúc thì từ bò xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/518.html.]
Thẩm Chỉ bàn bạc với Sở Trường Phong: "Trong tiệm của chúng đá lạnh, tháng chắc sẽ đông khách, định tăng tiền công cho , thấy ?"
Sở Trường Phong giữ lấy tiểu nha đầu nghịch ngợm, trả lời: "Được thôi, tăng bao nhiêu nàng cứ quyết định."
"Được."
Nói xong, ngáp một cái.
Tiểu nha đầu đang n.g.ự.c , thấy cũng học theo, há miệng ngáp một cái.
Sở Trường Phong dở dở : "Bảo bối ngoan của , ngay cả ngáp cũng học theo cha ?"
Tiểu nha đầu chớp chớp đôi mắt trong veo, vô tội mờ mịt mà .
Sở Trường Phong nắm lấy bàn tay nhỏ của bé, bóp nhẹ: "Muốn ngủ ? Hiện tại muộn , đừng chơi nữa."
Không tiểu nha đầu hiểu , nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé tựa lên n.g.ự.c , nhắm mắt , miệng phát tiếng thở nhẹ.
Sở Trường Phong sửng sốt một chút, ngủ ?
Thẩm Chỉ dọn dẹp giấy bút, leo lên giường.
Nhìn tiểu nha đầu đang cuộn tròn như một cục bông nhỏ, nàng bất đắc dĩ : "Chàng để con bé xuống giường , để con ngủ ngủ?"
"Vừa mới ngủ thôi, để con bé ngủ say một chút ." Sở Trường Phong hạ giọng .
Không qua bao lâu, nhẹ nhàng ôm tiểu nha đầu, cẩn thận đặt xuống giường.
Thẩm Chỉ lấy chăn nhỏ chuẩn đắp lên cho bé, chạm đôi mắt to tròn đen láy đang mở to.
Nàng khựng , ánh mắt của bé chút buồn ngủ, rõ ràng là nãy chỉ giả bộ ngủ!
Nàng bật : "Sở Trường Phong! Con gái giả bộ ngủ đấy! Chàng nhận ?"
Sở Trường Phong cúi , đôi mắt long lanh của bé, cũng nhịn mà bật .
"Bảo bối ngoan của cha, con lừa cha? Con xem, nãy cố tình giả bộ ngủ ? Hửm?"
Tiểu nha đầu đạp đạp đôi chân nhỏ, cha bé vùi đầu bé, cọ qua cọ , bé khanh khách.
Thẩm Chỉ: "Sở Trường Phong, đừng chọc con bé nữa, nhiều quá cũng ."
Sở Trường Phong lúc mới thôi trêu chọc con gái nữa.
tiểu nha đầu căn bản ngủ, khi xong bắt đầu bò tới bò lui.
Chẳng mấy chốc, bé bò trong vòng tay của Thẩm Chỉ, cuộn thành một cục nhỏ, đôi mắt mong chờ nàng, đến trái tim nàng mềm nhũn.
Nàng hôn nhẹ lên trán bé, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, dịu dàng dỗ: "Bảo bối ngoan, ngủ nào... đừng nghịch nữa..."
tiểu nha đầu khanh khách hai tiếng, vặn vẹo cái m.ô.n.g nhỏ, bò về phía cha .