Hai tiểu gia hỏa đồng loạt lắc đầu.
Bọn chúng che che bụng,"Chúng con ăn nổi nữa."
Hôm nay trong nhà hầm xương sườn, hai bọn chúng ăn ít, hiện tại bụng vẫn còn phồng lên.
Sở Trường Phong: "Vậy hai đứa cứ chúng ăn ."
Sở Trường Phong cùng Sở Cẩm Chu hút mì sợi, ăn đến trán đều ăn mồ hôi.
Thẩm Chỉ: "Hai ăn chậm một chút, gấp gáp như gì? Lát nữa sẽ tiêu hóa ."
Lúc hai mới thả chậm tốc độ.
Bọn họ ăn hơn phân nửa, Sở Cẩm Niên nhịn , nhỏ giọng : "Con thể uống một ngụm canh ? Chỉ uống canh thôi."
Sở Trường Phong cùng Sở Cẩm Chu động tác dừng .
Thẩm Chỉ: "Sở Niên Niên! Con đúng là con mèo tham ăn, thật tiền đồ gì cả!"
Sở Cẩm Niên than thở,"Bụng con no quá, nhưng mì thật sự thơm quá... Uống hai ngụm canh... hẳn là sẽ quá no ?"
Sở Cẩm Chu , đưa bát của qua,"Ngươi chê thì cứ uống , nhưng nếu quá no vẫn là nên uống nhiều."
Tiểu gia hỏa gật gật đầu, liền lấy bát của ca ca uống hai ngụm.
"Ừm... Canh ngon quá!"
Nhìn nó uống xong vẫn còn lưu luyến, Sở Cẩm Chu gắp thịt băm đút cho nó.
Tiểu gia hỏa ăn hết bộ, quên mất lời thề son sắt lúc nãy chỉ uống canh thôi.
Thẩm Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Mộc Mộc, ngươi uống ?" Sở Cẩm Chu hỏi.
Mộc mộc lắc lắc đầu, tuy rằng thèm, nhưng nó ý chí,"Ta uống, sư phụ thể ăn quá no, ... Ta vẫn là uống..."
Nói xong, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Sở Cẩm Niên: "Chắc là... ..."
Thẩm Chỉ: "Thần y đúng, các con mỗi ngày khắc chế một chút, ăn quá nhiều sẽ ngủ ngon."
Sở Cẩm Niên thở dài, nó thể thèm như nữa.
Sở Trường Phong cùng Sở Cẩm Chu ăn xong mì sợi, canh cũng đều uống hết.
"Cha, ca ca, đưa bát cho con , con rửa sạch." Mộc Mộc vén tay áo lên.
Sở Cẩm Niên vội vàng nhảy xuống ghế,"Con và Mộc Mộc cùng rửa."
Thẩm Chỉ: "Hai đứa nhớ rửa nồi luôn đấy."
"Ai nha, , !" Sở Cẩm Niên lúc lắc tay nhỏ bé.
Nó cảm thấy nương quả thực chính là đang vũ nhục nó cùng Mộc Mộc.
Hai bọn chúng chính là tiểu cao thủ việc nhà, rửa bát đương nhiên cũng sẽ rửa luôn nồi, bếp lò bọn chúng cũng lau sạch sẽ!
Đừng xem thường bọn chúng!
"Thật là giỏi nha." Thẩm Chỉ trêu ghẹo.
"Hừ! Con vốn giỏi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nong-mon-ac-nu-lam-giau-nuoi-nhai-con/485.html.]
Hai tiểu gia hỏa thu dọn bát đũa phòng bếp, Sở Trường Phong đưa tay về phía Thẩm Chỉ.
"Làm gì?" Vẻ mặt nàng mơ hồ.
Sở Trường Phong: "Đưa con gái ngoan của cho , hôm nay còn ôm đủ."
Sở Trường Phong và Thẩm Chỉ ôm đứa bé trở về phòng.
Nghĩ đến chuyện hôm nay , Sở Trường Phong nhịn .
"Lam Nguyệt dẫn binh Trung Nguyên đ.á.n.h trận."
"A?!" Thẩm Chỉ kinh ngạc hô lên,"Nàng nghĩ gì thế? Lam tướng quân ? Nàng gì?"
"Lam tướng quân nhất định sẽ lo lắng."
Sở Trường Phong: "Ta thấy thái độ của nàng kiên quyết, chuyện chỉ sợ là ván đóng thuyền."
Thẩm Chỉ nhíu mày,"Vậy... Tần Cửu An ?"
Sở Trường Phong: "Hiện tại vẫn , nhưng... quen "tâm khẩu bất đồng", đối với cô nương lạnh lùng lãnh đạm, chỉ sợ với , cũng sẽ phản ứng gì."
Thẩm Chỉ nghĩ, nếu Tần Cửu An tin tức , sẽ sốt ruột cỡ nào.
"Hiện tại Lâm Hà thất hoàng t.ử đoạt , thứ đều đang khôi phục đấy, nàng xem, nên trở về một chút ?"
Thẩm Chỉ ngước mắt, liếc mắt một cái nhận sự chờ đợi trong giọng của ,"Có trở về xem ?"
Sở Trường Phong: "Nơi đó mới là thật sự nhà của chúng , tuy hiện tại chúng thể rời khỏi nơi , nhưng vẫn xem nhà của chúng biến thành cái dạng gì..."
"Không đang đ.á.n.h ? Trên đường sẽ gặp nguy hiểm." Thẩm Chỉ đồng ý lắm,"Ta cùng !"
Sở Trường Phong: "Vậy ?! Xa như , hơn nữa Hoan Hoan thể rời khỏi chúng ."
Sở Trường Phong vỗ vỗ bả vai nàng,"Ta cũng nhất định , chỉ là như thôi, hơn nữa cẩn thận nghĩ , lấy thời gian?"
Đợi đến mùa hè, sẽ thu hoạch khoai tây quy mô lớn.
Tiệm thuốc, tiệm lẩu cũng yên tâm.
Thẩm Chỉ cũng nhớ ngôi nhà mà từng ở, nhưng... dù nàng cũng là lớn lên ở đó, huyện Lâm Hà đối với nàng mà , cũng khác gì Bắc Dương.
Suy nghĩ một chút, nàng kéo tay Sở Trường Phong,"Chờ Hoan Hoan lớn lên một chút, sẽ cùng trở về."
"Được."
"Ưm ya..."
Hoan Hoan trừng đôi mắt to trong suốt, một hồi cha, một hồ nương, một lúc nhịn ngáp một cái.
Sở Trường Phong: "Đây là buồn ngủ ..."
Hắn ôm Hoan Hoan lên giường, đó vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh,"Chỉ Chỉ, mau lên đây!"
Thẩm Chỉ chậm rãi bò lên giường.
Hoan Hoan trông mong nàng, đến trong nàng mềm mại.
"Bảo bối, nương ôm ?"
"Ya!"
Thẩm Chỉ đưa tay ôm be đây, kết quả tiểu nha đầu nhanh chóng xoay mặt , đầu chui trong lòng cha bé, chỉ để một cái m.ô.n.g nhỏ đối diện với nàng.
Chillllllll girl !
Thẩm Chỉ chớp chớp mắt , chần chờ : "Con bé là ghét bỏ ?"
Tiểu nha đầu ở nhà cả ngày cùng nàng, hận thể dính trong lòng nàng, nhưng cha bé trở về, liền dính lấy cha.