Cố Lệ gật đầu, cô  ngờ  chồng  nhát gan như , nhưng nếu lá gan nhỏ như  thì cô cũng  miễn cưỡng  gì.
Nháy mắt  đến ngày cô  nghỉ, một tháng cũng chỉ  một ngày hôm nay  nghỉ,  hiếm .
Cô  với  Hàn một tiếng,  đó dẫn theo Đại Bảo và Nhị Bảo cùng  đến thăm nhà chị cả của cô.
Chị cả của cô tên Cố Quyên, chỉ lớn hơn Cố Lệ ba tuổi, nhưng là cả  trông  vẻ lớn hơn Cố Lệ sáu, bảy tuổi trở lên!
Cố Lệ đạp xe đạp chở theo Đại Bảo bà Nhị Bào hỏi đường   đây,  lúc gặp chị  vác cái rổ  mua đồ ăn trở về, thật là lâu   gặp, suýt chút nữa cô  nhận   Cố Quyên!
"Chị cả?" Cố Lệ thăm dò kêu lên một tiếng.
Lúc  Cố Quyên mới  thấy cô,  ngạc nhiên  vui mừng : "Lệ Lệ ?" Sau đó  về Đại Bảo và Nhị Bảo: "Đây là hai cháu ngoại của chị?"
"Vâng, hôm nay em  nghỉ, cho nên dẫn hai  em bọn họ đến thăm chị cả." Cố Lệ  xuống xe,  chị  và hỏi: "Chị cả,   em thấy chị  đường  chút cà nhắc,   như ?"
"Không  chuyện lớn gì, chỉ là trượt ngã một cái, cổ chân  chút đau nhức mà thôi."Cố Quyên  .
Cố Lệ  chỉ sợ đây   chuyện nhỏ gì, cô bảo Đại Bảo và Nhị Bảo  vững, còn   tới xem cổ chân của chị cả một chút,   thấy là sắc mặt lập tức đều  đổi.
"Chị cả, chân chị  sưng như   chị  ở nhà nghỉ ngơi mà chạy  mua đồ ăn? Những  khác trong nhà họ Vương đều c.h.ế.t hết  !" Cố Lệ lập tức nổi giận .
Trong lòng Cố Quyên đau xót, nhưng  kiên cường: "Chị  , chị ở trong nhà cũng   việc gì , mấy   đều khá bận rộn, nên chị  mua."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-97.html.]
Cố Lệ  dáng vẻ nhẫn nhục chịu đựng của chị , chỉ  thể tạm thời hít sâu một , lấy mấy quả trứng gà luộc trong rổ  đưa cho chị : "Tạm thời đừng  chuyện khác, em ngửi miệng chị là  chị  đói bụng , ăn hai quả gà   ."
"Không cần,  cần, cho Đại Bảo và Nhị Bào ăn !" Cố Quyên vội vàng .
"Bọn cháu  ăn  ạ, buổi sáng cháu ăn một quả trứng gà chiên thơm ngào ngạt!" Đại Bảo .
Nhị Bảo cũng tỏ vẻ   đói bụng, buổi sáng thằng bé cũng ăn một quả trứng gà, là  đút cho thằng bé!
"Chị  thấy ? Mau ăn , ăn xong em theo chị về nhà chơi một lúc." Cố Lệ thúc giục .
Cố Quyên vẫn   ăn: "Lần  em gái  đây, chị  em   là hiện tại  chồng của em  trong thành sống chung với em, trông Đại Bảo và Nhị Bảo giúp em, em đừng lấy đồ gì cho chị, mang về hết !"
Cùng  con dâu nên chị  đến, họ đều thấp hơn một bậc, em  cho chị đồ vật,   chừng khi trở về sẽ  ghẻ lạnh.
"Mẹ chồng của em  giống  chồng của chị . Mẹ chồng của em  , trứng gà  cũng là em   nấu, mà để  cũng sẽ hư thôi. Chị mau ăn , đừng vì hai quả trứng gà mà để em  nhiều." Cố Lệ   đập vỡ trứng gà, lột vỏ đưa cho chị ăn.
Cố Quyên  cô, lúc  mới ăn từng miếng nhỏ, ăn hết quả trứng gà vô cùng thơm ngon . Trong lòng  nhịn  mà  chút chua xót,  bao lâu  cô   ăn trứng gà? Chắc là   nhiều năm ,  trứng gà trong nhà, chị   ăn một miếng nào cả, cũng  dám ăn, thậm chí  trứng gà   em gái thứ ba của chị mang đến, chị và hai cô con gái của chị đều   ăn.
"Còn  cái ." Cố Lệ  đập vỡ một quả trứng khác.
"Chị ăn một cái là đủ ,   thể ăn tiếp?" Lúc  Cố Quyên thật sự  ăn.
Cố Lệ nhét  miệng chị , còn cầm bình nước tới cho chị uống mấy ngụm. Lúc  Cố Quyên mới nuốt trứng gà, còn  chút oán trách : "Em nhét  như   chị  thể nhấm nháp , ăn như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm !"