Vào lúc đạp xe đạp trở về, cô   thấy Cố Quân  ở  chiếc máy kéo trong góc chờ sẵn.
"Chị!" Cố Quân chào hỏi.
Cố Lệ gật đầu,  về phía  chủ máy kéo, quan sát ông  vài .
Chủ máy kéo : " họ Trần,  chỉ giúp   kéo đồ thôi, cũng  nhiều chuyện của ai."
"Chị, đây là chú Trần   cũng  trong xưởng may." Cố Quân .
Cố Lệ mỉm , : "Chú Trần suy nghĩ nhiều , tụi cháu cây ngay  sợ c.h.ế.t , tự  dùng tiền    mua đồ cũng  sợ."
Tuy  như , nhưng  khi chú Trần  thấy nhiều hàng hóa như , vẫn bất ngờ một chút.
Cố Quân cũng , cô  thật sự  ngờ chị   năng lực như thế , thế mà còn mua  nhiều vật tư như !
"Đây là phí vất vả cháu gửi cho chú Trần, chú Trần cũng đừng chê nha." Cố Lệ đưa hai tờ tiền giấy qua.
Chú Trần cũng  từ chối, ông   đây là phí bịt miệng.
"Còn em tự   qua chỗ thu mua ." Cố Lệ  với Cố Quân.
"Dạ, chị về , còn  cứ giao cho em!"
Cố Lệ gật đầu, để chú Trần khởi động máy kéo chở Cố Quân .
Cố Lệ cũng về nhà , khi về đến nhà cũng sắp sáu giờ, thời gian vẫn còn sớm nhưng  Hàn  bắt đầu  bữa sáng, Đại Bảo và Nhị Bảo thì vẫn  dậy.
"Mẹ." Cố Lệ   phụ  chồng.
"Công chuyện xong ?" Mẹ Hàn thấp giọng hỏi.
"Dạ." Cố Lệ mỉm  gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-92.html.]
Mẹ Hàn bưng gạo kê  nấu thành cháo qua, nhỏ giọng : "Lệ Lệ, con  với   ?"
"Dạ ." Cố Lệ gật đầu.
Cố Lệ cùng  chồng  trong nhà.
"Mẹ yên tâm , con    chuyện đầu cơ tích trữ ." Câu đầu tiên Cố Lệ  nhỏ giọng .
Mẹ Hàn cũng  quá tin, chỉ  cô.
"Bộ phận thu mua bên cửa hàng bách hóa của tụi con đang tuyển , con  kêu Văn Hồng qua đó  ." Câu thứ hai của Cố Lệ chính là câu .
Mẹ Hàn sửng sốt một chút: "Cái gì?"
"Mẹ, con  chịu nổi cuộc sống vợ chồng như thế  với Văn Hồng nữa, tuy tiền lương của    cao, nhưng một tháng chỉ  thể về nhà  hai ba ngày, quanh năm suốt tháng đều chạy bên ngoài" Cố Lệ .
"Mẹ  con tủi ." Mẹ Hàn khuyên nhủ: " Lệ Lệ , chuyện  cũng   cách nào, lương của bộ phận vận chuyển  cao."
Cố Lệ gật đầu: “ tiền lương bên chỗ thu mua cũng  thấp, tuy so với bộ phận vận chuyển thì thấp hơn mười đồng, nhưng  , chỉ cần Văn Hồng về nhà, mười đồng  vẫn  thể kiếm từ nơi khác, mà lợi nhuận ở chỗ thu mua bên  cũng  nhiều." Câu cuối cùng  vẫn là một câu  nhỏ.
Mẹ Hàn  chút do dự: " Văn Hồng lúc  vẫn đang ở bên ngoài,   ở nhà."
"Con , cho nên con chỉ tranh giành vị trí công việc  , con cho em gái con   , chờ Văn Hồng trở về, đến lúc con sẽ hỏi ý của Văn Hồng, nếu Văn Hồng  đồng ý  thì con sẽ để em gái con lấy   tiền  mua công việc ." Cố Lệ  xong, còn thở dài: "Không  dối , con  từng  ly hôn với Văn Hồng."
Mẹ Hàn sợ hãi, vội : "Lệ Lệ , con cũng  thể  suy nghĩ , con xem Đại Bảo và Nhị Bảo cũng lớn như thế  !"
"Con  chứ, nhưng mà con cảm thấy  giống như đang sống cuộc sống của một quả phụ,    ,   con và Văn Hồng giận , từ lúc  khi sinh Nhị Bảo cho đến lúc  con với Văn Hồng mới  trở   , còn   hai tụi con cũng   với  câu nào." Cố Lệ .
Mẹ Hàn thật sự   chuyện , chỉ  tình cảm của con trai và con dâu   tật, nhưng  ngờ suýt chút nữa   đến bước !
"Cũng chính vì công việc  của Văn Hồng, con   khác ,  tài xế lái xe bên ngoài dễ  tình nhân..."
"Không  Lệ Lệ,   dám  những chuyện khác, nhưng thằng bảy chắc chắn sẽ   chuyện   với con!" Mẹ Hàn vội vàng .