Thằng bé lập tức dẫn các cô  đây xem kho hàng, Cố Quân  xem qua, Cố Lệ  xong cũng tương đối hài lòng, sân  còn  cánh cửa khác,   cũng  cần  qua sân .
Cố Quân dùng ánh mắt dò hỏi chị của cô , Cố Lệ gật đầu: "Không tệ, chúng   ở nhờ."
"Phải cho lương thực." Thằng bé  cô.
"Cháu  bao nhiêu?" Cố Lệ hỏi.
Thằng bé  hiểu mấy thứ ,  thông minh mà  cô : "Cô  thể cho bao nhiêu?"
"Một tháng cho các cháu năm cân mì khoai lang, còn  hai cân bột ngô." Cố Lệ  lợi dụng bắt nạt trẻ nhỏ, đưa  giá cả phù hợp với giá hàng hiện tại.
Thằng bé cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm một , nó  hiểu mức giá  là thế nào, nhưng nó  một tháng  bảy cân lương thực như  là đủ .
"Các cô dự định bao giờ  đây ở? Cháu  thể giúp các cô thu thập." Thằng bé .
Cố Lệ  Cố Quân, Cố Quân ước gì  thể dọn  sớm một chút, cô    ở chung với cha  thêm một chút nào cả, phiền c.h.ế.t : "Ngày mai"
"Được!" Thằng bé gật đầu.
"Em gái của cháu  đỡ hơn chút nào ?" Cố Quân hỏi.
"Không ạ." Vốn dĩ thằng bé còn đang vui mừng, nhưng khi nhắc đến em gái của , sắc mặt   chút ảm đạm.
"Làm  ?" Cố Lệ hỏi.
"Em gái của thằng bé  bệnh, em thấy cô bé   tinh thần gì,  chút nghiêm trọng." Cố Quân .
Cố Lệ sửng sốt một chút, vội hỏi thằng bé: "Có thể dẫn cô  xem em gái của cháu ?"
Thằng bé  cô một cái, cũng   phản đối,  đó dẫn các cô  .
Vốn dĩ Cố Lệ cảm thấy thằng bé    gầy ,  nghĩ cô bé   càng gầy hơn.
"Anh ơi." Cô bé thấy    ,  chút sợ hãi, nhịn   nên  về phía  trai của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-87.html.]
"Đừng sợ, các cô  là tới ở nhờ." Thằng bé  đây an ủi cô.
Lúc  cô bé mới gật đầu.
Cố Lệ   , giả vờ tìm kiếm trong túi lấy  một ít đường glucose, hỏi thằng bé: "Có nước ?"
Thằng bé gật đầu, lập tức  rót một chén cho cô, là múc từ giếng bên ngoài lên, cũng  nấu.
"Các cháu cứ uống nước như  ? Không trách em gái cháu  bệnh,  nấu sôi mới  thể uống ,  ?" Cố Quân .
"Không  que diêm và than nắm." Thằng bé mím môi.
Thằng bé cũng chỉ tám tuổi, từ nửa năm  mớ bắt đầu  chủ gia đình, thằng bé cũng  cần  nấu nhưng trong nhà  hết que diêm, than nắm thì càng  cần  , mấy thứ  đều tốn  nhiều tiền.
Cố Lệ thở dài, cô cảm thấy  cũng  chút tấm lòng thánh mẫu,   thấy cũng thôi , nhưng  thấy thì cô thật sự  bỏ mặc .
"Ăn kẹo sữa   ." Cố Lệ xé mở một viên kẹo sữa nhét  trong miệng cô bé,  đó  với Cố Quân: "Em ở đây chờ chị một chút."
"Chị, chị    ?" Cố Quân vội hỏi
"Đi mua cho bọn nhỏ chút đồ vật." Cố Lệ xua xua tay.
Cô đạp xe   ngoài,  khi  một vòng cô mang về một ít than đá, một hộp diêm, và đương nhiên còn  cả bột ngô và mì khoai lang.
Cô đưa mấy thứ  cho thằng bé: "Than đá cùng que diêm là cô cho cháu,  cần cháu trả , còn bột ngô và mì khoai lang  là phí ở nhờ tháng , cháu nấu một ít cho em gái ăn , em     bệnh, chỉ là đói quá mà thôi."
Cố Quân  để ý tới những thứ , nhưng ánh mắt cũng   sáng lên, trong lòng thầm nghĩ chị gái  thật là  bản lĩnh, chỉ   ngoài một lát liền mang nhiều đồ như  trở về.
Mì khoai lang, bột ngô, que diêm   đến, nhưng ngay cả than đá đều  thể kiếm ! Tại   đây cô    chị gái   bản lĩnh như !
"Cầm ." Cố Lệ  đứa nhỏ .
"Cảm ơn cô." Lúc ,  bé mới nhận lấy đồ, mím môi  cô: "Cháu sẽ quét kho hàng sạch sẽ cho cô."
"Nấu cho em gái ăn ." Cố Lệ gật đầu,  với Cố Quân: "Em tự về thu dọn đồ vật , ngày mai chị đến đón em đến sống ở đây?"
"Được !" Cố Quân gật đầu, lúc  cô  đang cảm thấy vô cùng hào hứng. Cố Lệ  , Cố Quân ở  và hỏi tên hai  em.