“Mặc dù yêu cầu kỳ quái, nhưng chị thấy em   phù hợp.” Cố Lệ  tủm tỉm .
Cố Quân "..." Cô cảm thấy   chị  mỉa mai.
Em dám theo đuổi  họ Từ trong xưởng, việc  còn dễ hơn trở bàn tay. Chị  cho em , nếu em chịu , kiếm hai ba mươi đồng một tháng là chuyện  khó. Cố Lệ từ từ dụ dỗ.
Hai ba mươi đồng một tháng? Mắt Cố Quân sáng lên, "Chị,  cho em  xem."
Cố Lệ liền dắt xe đạp đưa em đến chỗ vắng vẻ, "Chị  cách lấy  bột gạo, những  vật tư, em lấy chúng bán  kiếm chênh lệch giá!"
Cố Quân nuốt nước miếng,   chị  gan như trời , run rẩy : "Chị hai, chị ... chị  đầu cơ trục lợi?"
Cố Lệ liếc cô "Lên xe, về ăn cơm,  gan em còn bé hơn con chuột, lên xe lên xe, coi như chị   gì."
Cố Quân vội vàng giữ chị , "Chị, đừng  mà, em chỉ hỏi thôi, em   nhất thời  thể tiếp thu , chị ít nhất cũng  cho em chút thời gian suy nghĩ chứ, đây cũng   chuyện nhỏ!"
"Cái  là chuyện to tát gì?" Cố Lệ  em.
Cố Quân trừng mắt, "Đây   chuyện to tát,  cái gì mớ là chuyện to tát?"
Cố Lệ  hài lòng với em, đúng , đây là chuyện to tát, ngoài miệng : "Em  là chuyện to tát thì thôi, thế nào,   ? Nếu  , kiếm hai ba mươi đồng một tháng  thành vấn đề"
Cố Quân, "Chị,  tiên  cho em , chị lấy những thứ đó từ ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-71.html.]
"Em đừng quan tâm, chị  thể lấy  vật tư giá rẻ, bột gạo của chị một cân một hào bốn, giá thị trường bên ngoài là một hào sáu, em bán theo giá một hào sáu, giá  chênh lệch bao nhiêu so với thị trường bên ngoài, chủ yếu rẻ hơn chợ đen nhiều. Em đây là cần tiền gấp để  khám bệnh, cho nên mới  lấy lương thực trong nhà  bán,    đầu cơ trục lợi." Cố Lệ giải thích kỹ cho cô .
Cố Quân  mà sững sờ, "Em cần tiền gấp để  khám bệnh?"
"Còn cần chị  thêm cho em tỉnh  ?" Cố Lệ liếc em.
Cố Quân lắc đầu, cô  đây chỉ là một lời  dối để thuyết phục, nhưng là...
“Chị, chị xác định bột gạo một cân chỉ bán một hào sáu? Muốn cùng giá thị trường bằng  ?" Cố Quân , giá  đúng là  đắt chút nào.
" , chúng  đây là  cuộc sống ép buộc, mới bán  lương thực trong nhà để đổi lấy tiền cần thiết,   vì kiếm tiền, hiểu ?"
Cố Quân  thể phân biệt  câu nào của chị  là thật, câu nào là  dối.
Cố Lệ mua gạo tẻ  đào bảo, giá thị trường bên ngoài là một hào bảy phân hai, nhưng cô mua là một hào năm phân hai một cân, rẻ hơn hai phần tiền.
Bắp cũng , giá thị trường là một cân một hào, nhưng  đào bảo là tám phần một cân, còn  các loại thực phẩm khác như trứng gà, đều rẻ hơn thị trường hai phần.
"Chị, những vật tư    là hàng loại hai chứ?" Cố Quân nghĩ đến điều gì đó, nghi ngờ .
Cố Lệ liếc cô một cái, "Tất cả đều là hàng thượng hạng,   một chút tì vết nào!"
Cố Quân từng  chợ đen mua lương thực với , giá cả ở đó cô vẫn còn nhớ rõ, gần như gấp hai ba , bằng      đầu cơ trục lợi dễ kiếm tiền?
 nếu chị  là đầu cơ trục lợi, giá  giống như thị trường,  cũng  tính là đầu cơ trục lợi nhỉ?