Từ khi đến niên đại , điện thoại di động và máy tính đều  còn nữa, mỗi ngày cô đều  ngủ sớm dậy sớm ăn sáng, như   thể  lành mạnh ?
Thiếu niên tóc xoăn cảm thấy   đạo lý: "Cho nên thứ chị vẽ là rau dại ?"
" , em khẳng định còn  ăn qua, tặng cho em một ít, trở về  thể bảo  trong nhà hầm chung với thịt cho em ăn, ăn  ngon." Cố Lệ tặng cho  bé một nắm, cô cảm thấy bán rau dại vẫn còn quá sớm,  lẽ thêm ít năm nữa thì bên ngoài mới phổ biến .
Cho nên cũng dứt khoát  bán mà tặng thiếu niên tóc xoăn, còn  lấy về nhà tối nay nay nấu ăn luôn.
"Chị  thể cho em bức tranh  ?" Thiếu niên tóc xoăn nhận lấy rau dại cô đưa, .
Cố Lệ   cũng đưa cho thằng bé, thiếu niên tóc xoăn cầm lấy bức tranh nghiêm túc  ,  đó  với cô: "Chị  từng học vẽ tranh ?"
"Không , chỉ là tùy tiện vẽ mà thôi." Cố Lệ khiêm tốn, cô  từng học qua trường lớp, cũng xem như là một họa sĩ!
Hiện tại cô đang dạy Đại Bảo cùng Nhị Bảo học vẽ tranh, chẳng qua hai  em   thiên phú trong lĩnh vực 
"Vậy thì chị cũng thật  thiên phú." Thiếu niên tóc xoăn thiếu kinh nghiệm giang hồ, nhưng thật sự  chút tài lẻ,  kinh ngạc cảm thán  cô, cảm thấy  phụ nữ  mắt thật đúng là một  phụ nữ phương Đông thần kỳ.
   ở  lâu: "Chiều nay chị còn đến đây ?"
"Có." Cố Lệ gật đầu, đoàn  bọn họ buổi tối mới  thể trở về, giữa trưa trực tiếp lấy phiếu cơm và tiền để ăn luôn ở hội chợ.
Thiếu niên tóc xoăn cũng  ở  lâu liền rời .
"Chị Lệ, chị  lừa  mua rau dại ?" Đỗ Tiểu Hà  nhịn  mà bật  .
"Nào , nó chỉ là một đứa nhỏ." Cố Lệ cũng   nghĩ nhiều, xem như quen  một hồi, thấy thằng bé thuận mắt bèn đưa cho một nắm rau dại, cũng   gì ghê gớm.
Ba  Võ Cương cũng  để trong lòng.
Kết quả là  ngờ  bữa trưa, khi đám  Võ Cương, Mã Trọng Dương cùng Đỗ Tiểu Hà  cơm nước xong, thiếu niên tóc xoăn  dẫn  trai  đến.
Anh trai của  mang dòng m.á.u Trung Quốc thuần túy, nhưng hình như mối quan hệ giữa hai  em dường như  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-410.html.]
"Anh, rau dại chúng  ăn lúc trưa là chị  đưa,  mau đến mua , ăn  ngon!" Thiếu tử tóc xoăn   thấy Cố Lệ, vội vàng giới thiệu cô với  trai của .
Thanh niên  25-26 tuổi,  chính chắn  trọng,  Cố Lệ một lúc mới : "Xin chào  , chúng  đến từ một công ty thực phẩm ở nước ngoài,  là  phụ trách ở đây,  tên Kiều Hằng, và đây là em trai  Kiều Vũ."
Mấy  Võ Cương   nên phản ứng thế nào, vì  họ chỉ  thể  sang Cố Lệ.
Bởi vì họ  tiếng Quốc Ngữ, mặc dù  đủ lưu loát, nhưng giao tiếp   vấn đề gì cả, bộ dáng  dường như là vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.
"Xin chào,  là nhân viên công tác của bộ phận mua sắm ở cửa hàng bách hoá ở huyện Bình An, thành phố A Trường Bình, tỉnh X,  là Cố Lệ."
"Bọn họ là đồng nghiệp của , Đỗ Tiểu Hà, Võ Cương, Mã Trọng Dương, Thẩm Văn Võ."
Cố Lệ cũng giới thiệu với đối phương một chút.
"Xin chào  ." Thanh niên tên Kiều Hằng đều  tới bắt tay với bọn họ,  là khiêm tốn lễ độ.
Mấy  Cố Lệ cũng đáp lễ.
"Là như thế , em trai Kiều Vũ của  hôm nay nhận  một phần rau dại từ chỗ  , lấy về nấu ăn thật sự  ngon." Kiều Hằng .
Cố Lệ : "Được các vị yêu thích là vinh hạnh của ."
"  Tiểu Vũ , cô  với thằng bé ăn rau dại  thể bảo trì tuổi trẻ?" Kiều Hằng  cô.
Cố Lệ gật đầu: "Số rau dại  thuần thiên nhiên  ô nhiễm, đều là vùng núi ban tặng, ăn nhiều  chỉ  thể bổ sung các loại dinh dưỡng, mà còn  thể bảo trì  thể khỏe mạnh,  thể khỏe mạnh thì   bệnh tật, đương nhiên lúc đó  thể khiến cho tinh thần diện mạo càng thêm trẻ tuổi, bản   chính là một ví dụ  nhất,  thường xuyên ăn rau dại,  cảm thấy nó  ."
Vị  hiển nhiên  dễ lừa như thiếu niên tóc xoăn, đương nhiên Cố Lệ cũng   lừa dối, vốn dĩ ăn nhiều rau dại là một việc   cho sức khoẻ.
"Cô   văn hóa." Kiều Hằng   bất ngờ .
Cố Lệ  : "Có tìm hiểu một chút, nhưng  thể so sánh với các , các   thấy chính là   tri thức  công tác văn hoá."
Thiếu niên tóc xoăn  nâng cằm,   cảm thấy  phụ nữ phương Đông  mắt còn  thành thật !