Ví dụ như  bán   thành công đẩy  sản phẩm tiêu thụ, nhóm  đó  vui mừng,  sự giới thiệu của hội chợ thương mại, tất cả họ  ký hợp đồng mua bán với , kèm theo một khoản tiền đặt cọc.
Chẳng qua giao dịch tiền đặt cọc  sẽ  ban tổ chức giám thị, chỉ chờ đến khi hai bên giao dịch  tất,  tiền đặt cọc  mới  thể trả .
Mã Trọng Dương, Võ Cương và những  khác chăm chú theo dõi, c.h.ế.t lặng và cuối cùng phát hiện  rằng bọn họ ...     gì để bán.
Cố Lệ  dạo một vòng, trực tiếp mượn một cái ghế nhỏ và bảng hiệu, đặt lên đó bức tranh rau dại và cả rau dại  mang theo,  với Mã Trọng Dương và những  khác: "Các  tiếp tục  theo bọn họ giao lưu học tập ,  ở đây từ từ xem, lát nữa các   đây tìm  là ."
Đám  Mã Trọng Dương, Võ Cương, Đỗ Tiểu Hà thấy cô thật sự  ở đây, họ cũng  chút  hổ, bởi vì so với hàng hoá của  khác,  loại rau dại   thể bán ...
Thẩm Văn Võ : "Đồng chí Cố Lệ, cô như    ."
Cố Lệ xua xua tay: " chỉ  thử một  thôi, các   giao lưu với những  khác , đừng lo cho ."
Đám  Võ Cương  cô   liền   giao lưu cùng những  khác, bởi vì bọn họ là  đầu tiên  đây, hơn nữa cũng là dịp hiếm , đương nhiên  giao lưu với nhiều  hơn, nhưng mà họ      gì ở đây, vì  họ chỉ  thể ở  với Võ Cương.
 mà cũng   tất cả   đều  ngôn ngữ ở đây, cũng  một vài   Quốc Ngữ, bọn họ thấy  đều  vui mừng.
Tất nhiên điều   mới lạ đối với họ nên họ   quen một chút, ngay cả khi họ    gì cũng  , quan trọng là họ  mở rộng tầm  của ,  khi họ  thể sử dụng nó trong tương lai.
Hôm đó Cố Lệ   đẩy  việc tiêu thu rau dại  ngoài, thậm chí cũng   ai đến hỏi, nhưng Võ Cương cùng Mã Trọng Dương bọn họ đều thu nhận   nhiều, học   nhiều điều trong ngày hôm nay.
Họ  đến đây  ngày hôm , Cố Lệ vẫn đặt rau dại và những bức tranh của cô ở chỗ cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-408.html.]
 thật      đây hỏi cô  bán rau dại ?
Cố Lệ  đối phương, đối phương cho rằng cô   hiểu nên dùng Quốc Ngữ  quen thuộc : "Đây là rau dại ?"
" ." Lúc  Cố Lệ gật đầu.
Đối phương   : "Bán thế nào?"
"Đây là sản phẩm triển lãm,  bán." Cố Lệ  đối phương, đây là một  đàn trung niên, lớn lên  chút đáng khinh, đặc biệt ánh mắt gã   cô khiến cô cảm thấy chán ghét, thật sự là quá dầu mỡ, gã  thật sự cho rằng mặc một bộ quần áo tư bản liền xem chính  là  cao đẳng !
Người đàn ông trung niên tự cho là phong lưu phóng khoáng : "Rau dại ở quốc nội rau hiện tại  đáng giá, nhưng cô  lấy rau dại tới bán? Cô đang nghĩ gì ?"
Cố Lệ thấy đối phương   ý tứ  mua, cũng   nhiều lời: "Rồi cũng sẽ gặp    hứng thú với rau dại."
Người đàn ông trung niên  cô: "Không  ai cảm thấy hứng thú với rau dại, nhưng  cảm thấy cô  giống như tới bán rau dại."
Trong lòng Cố Lệ   chút khó chịu, thứ đồ đáng khinh  đang trào phúng cho rằng cô đến đây bán sắc !
"Nếu như cô nguyện ý ở cùng  mấy ngày,  sẽ cho cô một  tiền,  tiền  đủ một năm tiền lương của cô." Quả nhiên câu tiếp theo, gã  liền mở miệng  nhỏ.
Gã  cảm thấy   bất ngờ khi  thể gặp  một cô gái xinh  như  ở hội chợ giao dịch , thật sự  xinh , tuy rằng ăn mặc  chút mộc mạc đơn giản, nhưng   ngăn  vẻ  và khí chất của cô.
Trên đường  đến đây, gã  luôn  nếm thử các cô gái xinh  ở đại lục, kết quả bên  quản  nghiêm,    tìm   , ngay cả cô gái cũng thấy  ít, cho  gã  cũng  dám  xằng bậy.