Cố Lệ : "Nước ngoài  là những thành phố phát triển, họ   nhiều cá thịt, khác với chúng , bọn họ hiếm lạ thứ chúng   thấy hiếm lạ, còn chúng  hiếm lạ thứ bọn họ  hiếm lạ, cái   gọi cái gì càng ít thì càng quý trọng, em hiểu ?"
Đỗ Tiểu Hà do dự: "Lời  đúng là  sai, nhưng em vẫn cảm thấy dường như  thực tế cho lắm?" Cô  cảm thấy chị Lệ  cần ôm hy vọng quá lớn mới .
" là  chút  thực tế, nhưng chúng  cũng  thể  thử, tạm thời cứ xem  ." Cố Lệ .
Nói chuyện với Đỗ Tiểu Hà đến hết ngày, Cố Lệ mượn giấc ngủ mà   ngôi trường tương lai, hiện tại cơ bản cô mỗi buổi tối đều  chăm chỉ học.
Cũng may học cả đêm nhưng  ảnh hưởng gì chất lượng giấc ngủ của cô, cũng giống như cô đang ngủ , nhưng cô  đang trong ngôi trường tương lai.
Loại cảm giác lặng lẽ cố gắng  đó khiến   ngạc nhiên  thật sự  .
Cố gắng học tập cả đêm,   thành xong một kiểm tra, kiến thức sửa chữa của cô  thành công đạt đến một thợ sửa chữa tiêu chuẩn trong ngôi trường tương lai, Cố Lệ  chút vui mừng.
Tiêu chuẩn của ngôi trường tương lai của cô chỉ mới  một ,  đến khi cô  năm  mới  xem là nhập môn,  cách khác cô vẫn còn  tiếp tục cố gắng.
 mà ít nhất  mắt mà , Cố Lệ thật sự   một ít sức mạnh.
Tuy tri thức chỉ mới  một , nhưng lúc  những chiếc máy cần cô sữa chữa ở tỉnh thành thì cô cũng   thể tự  sữa , nếu ngày nào đó Taobao chập điện  sử dụng  nữa thì cũng  !
 mà cô vẫn cần tiếp tục cố gắng, vì cô cảm thấy dù thế nào cô cũng  cố gắng học mới  thể học đến trình độ cao.
Bọn họ ở  xe lửa đợi vài ngày  khi đến thành Dương.
Xuống khỏi xe lửa bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, dù   khí bên ngoài  trong lành, nhưng cũng  thể   thành Dương cũng  náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-406.html.]
Có  nhiều  ở nhà ga,  giống những nhà ga ở nơi khác đều   ít .
"Bọn họ đang  gì ,     hiểu gì hết?" Đỗ Tiểu Hà .
Cố Lệ cũng   hiểu tiếng Quảng Đông,  đầu tiên đến đây cũng khó tránh khỏi chuyện , mà Mã Trùng Dương cùng Thẩm Văn Võ cũng giống , chỉ  mỗi Võ Cương  chỉ  hiểu mà còn  thể  .
"Bọn họ  tiếng địa phương chỗ ,    học nó càng sớm càng , nếu  đến Hương Cảng bên  cũng sẽ  khó  để hiểu , tuy bọn họ vẫn   tiếng phổ thông, nhưng chúng  vẫn  học mới ." Võ Cương .
Thẩm Văn Võ cùng Mã Trùng Dương đều gật đầu, còn hỏi Võ Dương học ngôn ngữ  từ khi nào?
Võ Cương     đến bên  ở  nửa năm, và cũng  học từ khi đó.
Tiếp theo đám  bọn họ  theo Võ Cương,   đến hội chợ thì tất nhiên     dẫn đường, vả  cũng  tìm một nơi để thuê ở , bởi vì hội chợ cũng  kết thúc sớm như .
"Nơi  khô cằn như , thật  thể tưởng tượng nỗi, nếu  sớm như  em sẽ  đến đây, còn tưởng nơi đây  cái gì  ho để chơi chứ!" Một  thiếu niên với mái tóc xoăn, ăn mặc theo phong cách tây,  kiềm  .
Đi bên cạnh   là một thanh niên chững chạc, mặc vest  giày da,    em trai   cũng    : "Đã sớm bảo em đừng  đến nhưng em  chịu,  cũng   đến nơi    để chơi."
Thiếu niên đầu xoăn bĩu môi, : "Thật sự  nghĩ đến nơi    thể nghèo như , bên ngoài cũng  là những  nghèo, mặc quần áo đều là kiểu quê mùa, còn  kiểu tóc, ông trời ơi,  khi đến đây em thật sự cũng  tưởng tượng !"
"Lời  của em mà để ông nội  , ông nội chắc chắn sẽ trừng phạt em, ngay cả gốc gác của  cũng quên." Người thanh niên 
Thiếu niên đầu xoăn nghĩ đến ông nội nghiêm khắc, cũng chỉ  thể ngừng miệng  : "Anh cả,    đến tham gia hội chợ để mua gì ?"
"Anh chỉ  đến đây xem thôi,  cái gì  thì mua bán,   gì thì trở về." Người thanh niên : "Được   , em  nghỉ ngơi ,   ngoài  dạo."
Dẫn theo hai vệ sĩ  ngoài.