"Lần  qua đó,   xem  thể tìm  thương nhân nào để hợp tác ."Cố Lệ .
"Hợp tác gì?" Những  khác  cô.
Cố Lệ : "Tất cả loại hợp tác nào cũng , vả  quê chồng   lập thành một trang trại nuôi gà, trứng gà  gà đều ."
"Người  đến từ khu nhà giàu, còn hiếm lạ trứng gà và gà của chúng  ?" Thẩm Văn Võ .
Cố Lệ đáp: "Nếu  ăn ,  sẽ     thích ăn  ?"
" mà, lời  lúc  cũng chỉ là lý luận suông, trong tay cũng   gì,  tiên  quan sát kỹ  mới ." Cố Lệ lắc đầu .
"Ừm, quan sát , chúng    đến đây để học hỏi, cho dù   gì cũng  lỗ vốn." Mã Trùng Dương .
Thật sự thì bọn họ đến đây để tìm cơ hội mua bán, bọn họ là chỗ thu mua nên nếu  khách đến từ Hương Cảng  cần gì thì cũng  thể  theo bọn họ giao tiền đặt cọc để đặt hàng, chờ đợt hội chợ của   sẽ  thể đưa đến đây mua bán.
Tất nhiên bọn họ cảm thấy khả năng   nhỏ,   đến từ khu giàu  còn  thể thiếu gì ở bên chỗ bọn họ .
Mấy  khác đều tỏ vẻ đồng ý, Cố Lệ cũng   nhiều lời, bởi vì theo  mắt mà  thật sự đang  thiếu thốn vật tư, nhưng mà   cần gì bọn họ vẫn  thứ đó,   cô  chuẩn  đầy đủ cho chuyến công tác .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-405.html.]
Chẳng hạn như rau dại, những thứ khác bọn họ  thể  nhiều lắm, nhưng rau dại ở núi thì  hề ít, ví dụ như dương xỉ, còn  một loại rau dại  gọi là hương dưa leo, mặc dù ở lúc  rau dại hương dưa leo đều    quê dùng để cho bò cho dê ăn, nhưng đối với khu nhà giàu thì  là loại rau lạ.
Đừng  bọn họ, Cố Lệ cũng  thích ăn,  một   bà Hàn  thấy cô ăn một tô rau trộn, bà  đau lòng  luộc cho cô hai quả trứng gà để cô ăn, còn  cô đừng ăn cỏ, cũng  cần đến mức như !
Mấy thứ  đối với nước ngoài mà   thể chính là vật hiếm lạ, nên Cố Lệ  thử xem  bán   ngoài , vì  công tác   cô  bỏ rau dại khô  trong một cái túi của , một lát , cô  trong xe bắt đầu vẽ dương xỉ, còn  rau dại, dưa leo tươi mới.
Đỗ Tiểu Hà  ngờ chị Lệ  thể vẽ  bức tranh sống động như : "Chị Lệ, hoa cỏ mà chị vẽ trong tranh là gì ?"
"Là rau dại  núi của quê chồng chị, nạn đói năm  nó   thể nuôi sống  ít , tất cả đều nhờ  loại rau xanh  để chống đỡ." Cố Lệ  xong, còn mở khóa kéo của túi  , bên trong  một túi nhựa lớn là rau dại của chị cả nhà họ Hàn cùng chị hai nhà họ Hàn  phơi nắng  riêng  đưa  thành cho cô, khi nào  ăn thì lấy  ngâm  đó dùng để hầm với thịt sẽ  thơm.
Đỗ Tiểu Hà lấy một ít rau dại  xem, : "Chị Lệ, chị đang nhớ đến những đắng cay ngọt bùi ?"
Cố Lệ : "Chị chỉ   chồng  qua, chứ chị  trải qua cuộc sống như , nhưng rau dại  là thứ , để xem những  ngoài đó  thích ăn  , nếu như thích thì chúng   thể quảng bá chúng một cách mạnh mẽ trong tương lai."
Đỗ Tiểu Hà: "... Chị Lệ, em    nhầm chứ, chị  bán cho  nước ngoài rau dại ở quê chị?" Cô   rau dại, cảm thấy nếu bản  nếu  lựa chọn giữa cây củ cải trắng và cái  thì cô  cũng sẽ  ăn cái ?
Cố Lệ gật đầu: " , em thấy   ?"
"Bọn họ    thể nguyện ý bỏ tiền để mua rau dại khô? Vả  rau dại  chị  bán với giá bao nhiêu?" Đỗ Tiểu Hà lắc đầu, cảm thấy điều  là  thể nào.