Hàn Thủ Gia sửng sốt một chút,  về gương mặt thanh tú đỏ ửng của Cát Thanh Thanh, trong đầu óc  nghĩ đến những lời Cát sư phụ hỏi    sáng hôm nay, gương mặt cũng lập tức đỏ bừng.
"Cô... Sao cô  đưa trứng gà cho ." Hàn Thủ Gia lắp bắp nhỏ giọng .
"Cho  thì  ăn là , ngu ngốc." Cát Thanh Thanh   vội vàng chạy .
Một hồi  Hàn Thủ Gia mới hồi phục tinh thần ,  xung quanh,  đó cất quả trứng gà , nhưng trái tim trong lòng n.g.ự.c  đập  nhanh.
Chiều tối  lúc rảnh rỗi,   thu dọn đồ đạc  đến đây thăm bà nội  .
Bà Hàn  : "Sao cháu  đến đây, ở bên   việc thế nào? Đã ăn cơm ?"
Hàn Thủ Gia gật đầu: "Cháu ăn  ạ, bên bộ phận sửa chữa cũng  , cháu tranh thủ thời gian rảnh đến đây thăm bà nội ạ."
Bà Hàn lôi kéo    xuống, cùng cháu trai trò chuyện, vốn dĩ Hàn Thủ Gia định  với bà nội  , nhưng mà cuối cùng   vẫn    lời.
Cố Lệ  đón Đại Bảo trở về thì gặp Hàn Thủ Gia ở bên ngoài, Đại Bảo hỏi: "Anh Thủ Gia,   ở  nhà em ăn cơm ?"
"Trước khi tới đây   ăn cơm ở đơn vị  việc ." Hàn Thủ Gia chào Cố Lệ,  đó   với thằng bé.
"Vậy  chuẩn   về ?" Đại Bảo hỏi.
"Ừm, chuẩn  về. Lần    đến đây thăm Đại Bảo." Hàn Thủ Gia .
"Vậy  Thủ Gia  chậm một chút." Đại Bảo nho nhã lễ độ .
Hàn Thủ Gia  chào Cố Lệ một tiếng  rời , Đại Bảo cùng  thằng bé  về nhà, còn : "Bao giờ  Thủ Gia kết hôn ạ? Có cần con giới thiệu cô giáo Tiểu Miên ở lớp học mầm non của con cho   ?"
Cố Lệ chỉ cảm thấy buồn : "Con nhọc lòng  gì ." Mấy ngày nay thằng bé  bà nội  chuyện  mai quá nhiều, thằng bé  cũng bắt đầu  mai cho   .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-397.html.]
Đại Bảo   nghiêm túc, chờ  bài tập của lớp học mầm non xong, thằng bé  chơi cùng Nhị Bảo một hồi, lúc ăn cơm cũng  chuyện  với bà nội của thằng bé.
"Cô giáo Tiểu Miên lớp học mầm non của bọn cháu  , chắc chắn sẽ  phù hợp với  Thủ Gia, bà nội   cô giáo Tiểu Miên gả cho  Thủ Gia  vợ  ạ?" Đại Bảo .
Cố Lệ: "..." Còn tưởng thằng bé  quên  chứ, ai ngờ thằng bé vẫn còn nhớ.
Quả nhiên bà Hàn   hứng thú: "Cô giáo Tiểu Miên của con bao nhiêu tuổi ?"
Đại Bảo : "18 tuổi, mặc dù   bằng  cháu, nhưng cũng là  tệ ạ, quan trọng là cô   dịu dàng với bọn cháu, là một giáo viên  !"
Cố Lệ: "..." Cảm ơn con, con trai.
Bà Hàn  : "Vậy , chờ hôm nào bà nội rảnh, bà nội qua đó xem thử cô giáo Tiểu Miên của cháu."
"Lúc   đón cháu cũng  gặp cô   ạ." Đại Bảo lập tức .
Cố Lệ bình tĩnh ăn luôn viên sủi cảo cuối cùng : "Mẹ  chú ý những cái đó, mau ăn , ăn xong   chữ   ngủ, hôm nay con ở lớp học mầm non học một ngày ."
Đại Bảo gật đầu, bắt đầu  mấy chuyện linh tinh ở lớp học mầm non hôm nay, Cố Lệ đều , thỉnh thoảng  hỏi một hai câu, trẻ em độ tuổi    nhiều chuyện, luyên thuyên  ngừng nghỉ.
Buổi tối hôm đó Hàn Văn Hồng trở về, lúc về là gần 10 giờ.
Bà Hàn và Đại Bảo, Nhị Bảo đều  ngủ, chỉ  Cố Lệ  ngủ, cô đang học tập,  thấy tiếng động thì lập tức   mở cửa cho .
Cố Lệ cảm thấy công việc  vẫn là quá vất vả, thật sự, buổi sáng trời còn lờ mờ    , mãi cho đến tối khuya mới  thể trở về.
Mặc dù  đôi khi về đến nhà là chiều tối, nhưng cũng sẽ  mệt mỏi.
"Đau lòng  ?" Hàn Văn Hồng   thấy biểu cảm của vợ  là lập tức bật .