Thím Hồng   cảm thấy  hổ: "Đó là vì thời điểm     đang  công an  công tác ở bên ngoài thấy việc nghĩa hăng hái giúp đỡ nên  thương, cái  cũng   khuyết điểm gì, càng  rõ   là  đàn ông vinh quang!"
Bà Hàn buồn : "Bà   đến như thế ,  còn  thể chê nữa  ? Chúng  đều là  thành thật!"
Bà Hồng  : " cũng nghĩ chuyện    là điều quan trọng gì cả."
Bà Hàn còn lâu mới tin bà , : "Bên  thì   như thế , nhưng mà tình huống của Văn Vân bà  đến bên   rõ ràng , xác định  thì bà   một chuyến đến chỗ , đừng  giống như    chúng  chạy  chạy  mất công."
Bác Hồng nhanh chóng đảm bảo: "Tình huống cháu gái bà  cũng  giấu, chồng  bệnh c.h.ế.t  nhà  đẻ đón trở về quê nhà, vẫn  sinh con, lớn lên cũng  kém, điều  là đúng  ? Còn nhà trai bên , bà  yên tâm thì đợi lát nữa    một chuyến qua đó, bà cứ từ từ,  hiện tại  qua đó, khẳng định  chuyện  thêm một  thì    trở về."
"Được." Bà Hàn đồng ý.
Thím Hồng để cháu trai ở  đây chơi cùng Nhị Bảo,  đó tự   đến nhà họ Võ.
Võ Cương đang ăn sáng, mà  Võ  ở bên cạnh,   với   chuyện     nhờ bác Hồng tìm con dâu.
Võ Cương đặt bát xuống : "Mẹ, hiện tại con   suy nghĩ ."
Nước mắt  Võ lập tức rơi xuống: "Con  ba mươi, con còn   suy nghĩ đến vấn đề ? Người  ba mươi   một đống con cái, con thì  vẫn cô độc một . Nguyện vọng lớn nhất của  hiện tại chính là mong con  thể tìm    nóng  lạnh cùng con trôi qua cuộc sống ? Với  thể  của ,  chừng ngày nào đó  cảm giác thì   tỉnh  nữa, con vui vẻ khi  thấy  mang theo tiếc nuối mà  ? Cứ như  mà  thì  cũng  dám gặp mặt ba của con!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-386.html.]
Đầu Võ Cương  cảm giác to : "Mẹ, con từng ly hôn, hơn nữa đôi mắt  xa cũng   , còn  cái lỗ tai  của con..."
"Mẹ   với thím Hồng, tìm cho con một  kiên định, sẽ  ghét bỏ tình huống của con, thím Hồng cũng  cho  ,  bà   vặn  một , cô gái  là  quê nhà, năm nay hai mươi sáu tuổi, tuy rằng  từng ly hôn, nhưng mà   do cô   , mà là do thời trẻ chồng cô  vì gặp sự cố trong cuộc đại luyện kim nên mới qua đời. Cô   nhà  đẻ đón về. Sau khi trở về, nhà  đẻ cũng  bắt nạt cô  tùy tiện đem cô gả  ngoài, cứ thế mà ở nhà  đẻ  nhiều năm. Bởi vì thím cô   thành ở cùng con trai con dâu, nên  tìm một nhà chồng ở trong thành,  vặn thích hợp với tình huống của con. Mẹ bảo bác Hồng sắp xếp một chút để cho các con gặp ." Mẹ Võ .
Võ Cương đang định  cái gì, thì thấy thím Hồng thở hồng hộc chạy đến: "Ai da, đúng lúc hai  con đều ở đây. Bà Hàn bên  bảo   đây hỏi chuyện, nếu như xác định gặp gỡ thì quyết định thời gian cụ thể, bà  sẽ sắp xếp thời gian về quê dẫn  đến đây."
Mẹ Võ lập tức hỏi con trai: "Võ Cương, con  đồng ý ?" Trong ánh mắt mang theo uy hiếp.
Võ Cương thở dài, thím Hồng  thấy   như  lập tức : "Gia đình  Võ Cương cũng  đấy."
Võ Cương khó hiểu,  Võ cũng nhanh chóng hỏi   thế?
"Có  ở chỗ thu mua  của cháu  một nữ đồng nghiệp tên là Cố Lệ  ?" bác Hồng lập tức hỏi Võ Cương.
"Có." Võ Cương   gật đầu.
"Muốn  cho cháu , cô  chính là chị họ bên nhà chồng của đồng nghiệp cháu, các cô   quan hệ  ." Thím Hồng lập tức : "Không    chứ cô gái Lệ Lệ  là  trong mắt  chứa nổi hạt cát, nếu chị họ nhà chồng   thì cô  sẽ  qua  cùng. Cháu  thím,   cháu nghiêm túc xem xét một chút, cô gái  tuyệt đối  thể khiến cháu  lòng!"
Sau đó  sang  với  Võ: "Em gái, chúng     bao nhiêu năm ? Nhân phẩm  như thế nào trong lòng bà hiểu rõ, nếu  trong thành nhiều bà mối như , bà cũng sẽ  tới tìm   ?"
"Tất nhiên là  tin bà." Mẹ Võ cũng  vui mừng: "Võ Cương con    , là chị họ bên nhà chồng của đồng nghiệp con, đây cũng coi như là  tận gốc rễ!"