Sau khi nghĩ thông về công việc, tâm tình của Hàn Văn Hồng khá hơn nhiều, mới hỏi bé ?
" nhờ chị dâu họ chăm sóc, ngày hôm qua  còn ôm đến, béo hơn nhiều." Từ Trường Thắng  ,  tới con gái,   cũng cảm thấy tâm trạng  hơn nhiều.
Sau khi ở nhà Từ Trường Thắng một lúc, Hàn Văn Hồng về nhà  với  Hàn về chuyện   chạy đường ngắn,  Hàn  xong cũng   ý định can thiệp  việc .
"Mẹ cũng  hiểu những việc , tụi con   là ,   trong lòng tụi con đều hiểu rõ." Mẹ Hàn .
Bà chỉ là một bà già quê mùa, nơi xa nhất bà từng đến trong đời là từ nông thôn lên thành phố, bà   gì nên  xen  chuyện của lớp trẻ, dù  con trai và con dâu là    thế giới, bà chỉ cần chăm sóc  Đại Bảo cùng Nhị Bảo là  .
Hàn Văn Hồng mỉm   nộp đơn lên xin bộ vận tải.
Dường như chỉ một lát  lập tức tài xế khác  đồng ý đổi cho .
Sau khi Đỗ Đào   Hàn Văn Hồng  đổi sang chạy đường ngắn thì bĩu môi, trong lòng  càng  đồng tình đối với hành động  của Hàn Văn Hồng.
Trong lòng   đều  rõ, ở trong đơn vị vận chuyển ai mà chẳng  chạy xe đường dài? Đòi hỏi để  gì!
Thay đổi cũng , nhà   nhiều  nên cần chi tiêu nhiều tiền khiến    đến đơn vị vận chuyển để kiếm đồng tiền lớn, mà Hàn Văn Hồng vướng chân vướng tay như  thì đổi một  khác cũng  nhất!
Lại  đây cũng là duyên phận,  tài xế đổi cho  đến   thành hợp cạ với  , trò chuyện với   vui vẻ.
Mà những việc  Hàn Văn Hồng  để ý đến,  cứ thế trực tiếp bắt đầu  việc tại tổ vận chuyển  cách ngắn.
Trong tình huống bình thường buổi sáng lái xe , buổi tối là  thể về nhà, bởi vì đều  sang mấy tỉnh xung quanh nên  xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-382.html.]
Đương nhiên cũng sẽ  ngày công việc   xa một chút, việc sẽ nhiều một chút, vì   đến buổi chiều ngày hôm  mới  thể về nhà, thật  nếu mà so sánh thì việc  so với chạy đường dài cũng  nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, chính là thời gian về nhà  nhiều hơn.
Đối với công việc của con trai bà Hàn  hỏi nhiều, thấy hiện tại  đều  thể về nhà cũng  vui mừng: "Lần  Lệ Lệ trở về các con chắc chắn  thể gặp ."
Hàn Văn Hồng cũng đang mong chờ vợ của ,   gặp một thời gian dài như  khiến   nhớ vợ!
Mấy  Cố Lệ  chuẩn  khởi hành trở về. Năm nay bọn họ mua sắm một  sản phẩm biển do dân biển phơi nắng, ngoài  thì  lượng còn  chính là muối biển.
Lần  đến bên  thu mua muối biển mang về  chất lượng  , hơn nữa hàng ngon giá rẻ, nhanh chóng   các nhà máy lớn tranh  mua đến hết sạch.
Năm nay mua lương thực mang về cũng  ít, cho nên   bọn họ chủ yếu đến thu mua muối biển và các loại sản phẩm biển.
Ở vùng biển, mấy thứ  cũng  quá khó mua, đều là thông qua con đường mua sắm chính quy, so với nhiệm vụ lúc  nhẹ nhàng hơn  nhiều,  cần Cố Lệ   sửa chữa thứ gì.
Ngược  là Cố Lệ, trực tiếp thả  máy , tại vùng duyên hải giàu   lấy giá thị trường bán   nhiều gạo tẻ và gạo trắng, còn  những thứ như tương dấm  linh tinh, giá  thấp, bởi vì  lượng nhiều nên lợi nhuận cũng  khá, trừ  phí thuê  máy thì vẫn là thu nhập  một khoản lợi nhuận.
Nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên tâm trạng của Cố Lệ  .
Trên đường  về, mấy  ở  xe lửa  chuyện phiếm,    , Thẩm Văn Võ   đến   Võ Cương: "Anh Võ,   ly hôn  thì  đó  tính toán cưới  nữa ?"
Cố Lệ lập tức trừng mắt  Thẩm Văn Võ,  đấy, xem  mục tiêu của   là Võ Cương.