Mà bà Hàn cùng với ông Hàn ăn cơm tại nhà  cả Hàn, còn  về cuộc sống của Thủ Gia ở phòng sửa chữa bên .
Trong lúc rảnh rỗi Thủ Gia  tới trong nhà thăm hỏi, cô cũng từng dẫn Nhị Bảo  một chuyến đến phòng sửa chữa, bởi vì  cần  việc nông,  nhà cũng  cần lo lắng.
Cơm nước xong xuôi, bảo   gọi những  chị em dâu khác,   cả năm nhà tham gia  một chuyện quan trọng.
"Công việc    cho Thủ Gia, như    đem chuyện quan trọng đưa cho Thủ Hà, đối với chuyện  các con  ý kiến ? Bà Hàn  bọn họ.
Nhà  cả và  hai tất nhiên   ý kiến gì, nhưng mà nhà  ba..."
"Mẹ, tại   chuyện gì  đều  đến lượt nhà chúng con." Vẻ mặt  ba Hàn khổ sở .
Gương mặt của chị dâu thứ ba nhà họ Hàn cũng giống như táo bón.
Bà Hàn liếc mắt  bọn họ một cái: "Vì   chuyện   tới lượt các con? Chẳng    Lệ Lệ  tranh thủ kiếm một việc  cho  nhà , cũng  cần cạnh tranh với họ hàng lãnh đạo, nếu  Thủ Mộc cũng   công việc ở trong thành phố!"
Con trai lớn Hàn Thủ Mộc của  ba và con trai hai Hàn Thủ Hải của  hai đều mười bảy tuổi, nhưng Hàn Thủ Mộc  lớn hơn Hàn Thủ Hải một tháng, cho nên ý  là  đến phiên Hàn Thủ Mộc.
Vợ chồng  ba nhà họ Hàn   lập tức   gì nữa: 'Đều  cha  sắp xếp!"
Bà Hàn : "Không  lúc nào cũng  cơ hội  như , bảo thằng bé rảnh rỗi thì nên  nhiều sách , nếu  cơ hội trong tay cũng  giữ , cũng  cần gấp, công việc  đòi hỏi cạnh tranh lớn."
"Đã , nhưng mà  yên tâm, đứa bé Thủ Mộc  cố gắng, thằng bé luôn ngưỡng mộ  Thủ Gia  thể  thành phố, cho nên hiện tại chỉ cần xong việc sẽ  sách!" Chị dâu ba nhà họ Hàn nhanh nhảu .
Lúc  bà Hàn mới : "Chuyện cứ quyết định như  , các con cũng cần  chú ý cho , nếu ai dám  ảnh hưởng đến danh hiệu năm  của gia đình,  đừng trách  và cha  nương tay!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-377.html.]
Ông Hàn nghiêm túc gật đầu: "Nghe lời  !"
Ở  quê nhà qua đêm, buổi sáng ngày hôm , bà Hàn mang theo mấy cân đậu phộng trở về thành phố, nhưng mà  đường trở về còn  thím Phương và Hàn Văn Vân.
"Mọi  cũng lên lên thành phố ?" Bà Hàn   xe bò của ông Hứa, chào hỏi với các bà,  xe còn  một cụ bà ở quê cũng lên lên thành phố,   đến một cái họ hàng xa cho nên mang theo  ít đồ vật.
Thím Phương cũng giả vờ giống như vô tình gặp mặt, hai   chuyện  tới  lui, chỉ còn  Hàn Văn Vân   gì, cô  cũng    gì, chào hỏi    đó liền  lên xe.
Có   chuyện nên   bao lâu  tới thành phố     gì thì , bà Hàn  ở một chỗ ngoặt phía  chờ hai  con bọn họ, thím Phương dẫn theo Hàn Văn Vân   bao lâu thì   tụ họp với bà.
"Văn Vân, bộ quần áo  của con  , đợi một lát đến nơi thì hỏi Lệ Lệ, bảo con bé cho mượn một bộ để mặc, nhất định   mù đôi mắt của đối phương!" Bà Hàn .
Lời    cho Hàn Văn Vân đỏ mặt, cũng vội vàng : "Thím,  cần , con như    , đối phương cũng  điều kiện tình huống của con."
"Biết thì , nhưng đây là gặp mặt, tất nhiên  ăn mặc  một chút mới ." Bà Hàn .
"Nghe lời thím ." Thím Phương .
Hàn Văn Vân mím môi,  đó cũng   gì,  theo đoạn đường về nhà.
Cố Lệ đang ở nhà,  hôm nay  chồng  dẫn thím Phương và chị chồng lên thành phố, cho nên chuẩn  chút nguyên liệu nấu ăn.
Cũng   quá nhiều món hầm một nồi cá kho đầy đủ hương vị, còn  miến thịt heo, canh rong biển đậu hũ  đủ để chiêu đãi khách.
Thời gian bây giờ vẫn còn sớm, mới  mười giờ sáng mà thôi, cô  chuẩn    thứ.
Buổi chiều hôm nay sẽ gặp mặt, thời gian cũng  chọn xong.