"Bị đày đến vùng chúng  bên  là do bọn họ  vận khí ,   chịu quá nhiều tra tấn, nếu  đày  địa phương khác, những ngày trôi qua sẽ  thảm, còn  một    tới  bao lâu lập tức  còn..." Dương Trạch  những việc .
Những lời  khiến vẻ mặt đám  Thẩm Văn Võ xót thương, Cố Lệ cũng   cái gì, bởi vì cô    cái gì.
 mà những  khác thì  thể  quan tâm , nhưng đứa bé nhà họ Trương  Cố Lệ   giúp một tay,  cô  tâm thánh mẫu cũng , nhưng mà  khi  , cô   đến nơi nào mà  thấy đứa bé như . Đặc biệt cô còn   lớn lên ở vùng .
Cho nên  lúc thời gian đêm khuya, cô lập tức thả  máy im  lặng tiếng mà   ngoài, đem cho họ một cái bọc lớn.
Bên trong  trứng gà, thịt khô, ngũ cốc, còn  một ít bánh bao trộn ngũ cốc, còn cho riêng họ một vại thuốc Đông y   giã nhỏ, chuyên trị gì đó,  lượng ăn bao nhiêu đều  ghi chú  .
Thật  nhà họ Trương cũng   nhiều , những  khác đều  đày đến nơi khác, bên  cũng chỉ  ông Trương mang theo cháu trai còn nhỏ tuổi.
Đứa bé nhà họ Trương hôm nay cầu xin Cố Lệ  cảnh giác nhưng vẫn thông minh mà ôm cái bao  đến tìm ông nội nhóc.
Ông nội Trương lập tức ngạc nhiên, nhanh chóng hỏi nhóc lấy từ ?
"Khi con  tiểu ở bên ngoài trở về thì thấy nó ở cửa!" Đứa bé , nhóc nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt tỏa sáng : "Ông nội, nhất định là cái chị mà hôm nay con cầu xin  vụng trộm mang đến!" Thằng bé đem  chuyện kể  một .
Ông nội Trương lập tức hiểu rõ trong lòng, sờ đầu cháu trai  : "Biết con lo lắng cho  thể của ông nội, nhưng về  cũng đừng   ngoài, nguy hiểm lắm."
Nói xong ông lập tức ho khan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-364.html.]
"Ông nội, ông mau uống thuốc , thuốc   thể trị bệnh cho ông!" Thằng bé lấy  một bình thuốc.
Ông nội Trương  thấy công dụng của thuốc là trị bệnh của ông, lập tức dựa theo  lượng  ghi chú mà ăn , hiệu quả  rõ ràng, lập tức  hơn  nhiều.
"Ông nội, ông nhanh chóng ăn một chút gì , ông  đói lâu !" Thằng bé  lấy bánh bao , nhóc cũng  đói, thậm chí thèm đến nỗi nuốt nước miếng, nhưng mà  đưa cho ông nội của nhóc .
Ông nội Trương đưa cho cháu trai ăn một cái bánh bao, bản  cũng ăn một chút  đó mới bắt đầu sắp xếp đồ vật. Mười quả trứng gà bên trong  năm quả là để ăn, cái   ăn nhanh một chút, còn  năm quả trứng gà thì để  để nở  gà con.
Năm miếng thịt đều  phân chia  thành những  lượng nhỏ, nhưng bởi vì là thịt khô cho nên nở   to.
Mấy cái bánh bao cũng  thơm, đều  trộn lẫn với gạo trắng,  mười cái, còn  chính là mấy cân lương thực phụ còn  một bao muối ăn.
Mấy cái    là nhiều, nhưng cũng  thể giúp đỡ vượt qua cửa ải khó khăn  mắt.
"Lần  con  gặp gỡ    tâm ,   cũng   lỗ mãn như ." Ông nội Trương sờ đầu cháu trai.
Thằng bé  ăn xong cái bánh bao , thật sự ăn  ngon, ăn xong bụng   còn khó chịu nữa.
Thằng bé gật đầu: "Ông nội, con sẽ  lỗ mãn nữa, con chỉ là  thấy chị gái   vẻ  quen,  thấy là  chị  là   nên mới  thể  cầu xin chị ."
Vốn dĩ  Dương Trạch bắt rời , nhóc còn  chút thất vọng,  nghĩ rằng tới buổi tối, chị gái  liền lặng lẽ tặng cho nhóc một cái bao to.
 mà vì  nhóc  nghi ngờ là  khác đưa, đó là bởi vì sẽ    khác đưa cho nhà nhóc, chỉ  thể là  chị gái .