Sau đó,   nửa đường Hàn Văn Hồng  bừng tỉnh, bởi vì gặp  đám   xa, nếu  đưa hàng hóa cho tụi nó thì tụi nó sẽ đập bể ô tô của bọn họ, mà họ cũng  thể lái xe chạy qua cán c.h.ế.t .
Vả  so sánh giữa vật tư và xe tải thì hiển nhiên xe tải quan trọng hơn, kết quả thế nào thì  cần  , bọn họ  vứt bỏ vật tư để cứu chiếc xe.
Người và xe đều an   ngoài, còn tất cả hàng hóa đều  cướp sạch.
 Hàn Văn Hồng cảm thấy   cần  chịu trách nhiệm chuyện , là do  đồng nghiệp mới  phụ trách.
Cũng đừng đến  lóc than vãn với , bởi vì  chỉ  mỗi Đỗ Đào, mà  cũng  nuôi sống vợ con bằng công việc !
Đỗ Đào hỏi : "Trách nhiệm là của , nhưng  cũng  cùng xe với , chẳng lẽ chuyện xảy   cũng  chịu trách nhiệm cùng ?"
Hàn Văn Hồng trực tiếp dừng xe,    : "Đỗ Đào, chuyện  là do chính  gây !"
Đỗ Đào gật đầu: ", là do  của , nhưng  , bộ vận chuyển sẽ  để  chịu trách nhiệm một , đều  liên quan đến ,  xảy  chuyện gì thì chúng  cùng chịu trách nhiệm."
Nói đến đây, Đỗ Đào cảm thấy  chút may mắn bởi vì bộ vận chuyển  tránh việc  lái xe lâu năm   tâm  ý dẫn dắt  lái xe mới, nên   quy định  xảy  chuyện gì thì hai bên đều chịu trách nhiệm!
Sắc mặt Hàn Văn Hồng trầm xuống, Đỗ Đào gian xảo : "Anh tức giận cũng vô dụng, nếu  phạt thì chúng  cùng  chịu,   tức giận với  ở đây chẳng bằng chúng   đầu !"
Hàn Văn Hồng liếc mắt   : "Cậu   gì!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-356.html.]
Đỗ Đào : "Chúng    mất hàng hóa, tất nhiên   nhập hàng  nếu    trở về   ăn   ."
"Cậu  tiền?" Hàn Văn Hồng .
Đỗ Đào trả lời: "   tiền, nhưng    ,   việc ở bộ vận chuyển lâu như  chẳng lẽ  tiết kiệm  chút tiền nào cho ?   chú Lương của bộ vận chuyển kiếm   nhiều tiền, chẳng  bên ngoài còn nuôi hai nhân tình ? Làm công việc , tiền lương là một phần còn một phần là lén kiếm."
Hàn Văn Hồng nghiêm mặt: "Cậu suy nghĩ nhiều ."
Đỗ Đào : "Anh,  đừng  che giấu với  nữa, chúng   ngoài một chuyến đều  bình an trở về,   tin khi chúng   ngang qua rừng mía, vẫn sẽ  cơ hội kiếm thêm tiền? Chúng  nhập đường nâu, bán  ngoài chắc chắn sẽ   nhiều tiền đến lúc đó sẽ  tiền nhập hàng, với   cam đoan    sẽ luôn  lời  , sẽ nhận  là đại ca của !"
Mặt Hàn Văn Hồng  chút  đổi tiếp tục lái xe: "Người khác thì   , nhưng cho đến tận bây giờ  cũng   khoản tiền riêng nào, đối với chuyện    sẽ  đồng ý."
Hàn Văn Hồng  quý trọng công việc , bởi vì   tất cả thu nhập của  đều nhờ  công việc , cho dù  kiếm thêm đồng nào, nhưng tiền lương của    cao nên  sẽ  tham.
Cho dù lúc   cùng Từ Trường Thắng  khi hiểu rõ lẫn  cũng quyết định  chuyện như .
   Hàn Văn Hồng  nghĩ sẽ  cùng  đồng nghiệp mới ,  chỉ   ,   Từ Trường Thắng cũng giống , cho dù Từ Trường Thắng  thiếu tiền nhưng bọn họ đều giống ,  xem trọng công việc , nên sẽ  mạo hiểm.
Chuyện  chỉ  thực hiện khi cả hai ở cùng , bởi vì bọn họ kết hợp   mỹ, cho dù tình huống nào cũng đều  thể ứng phó.
Sắc mặt Đỗ Đào tái nhợt, những lời     tất nhiên đều là thật, vì để   công việc  mà nhà của    mượn nợ khắp nơi, bọn họ   ở bộ vận chuyển sẽ kiệm  lợi, nên đều hi vọng    thể  đó để kiếm tiền,  chỉ  thể nuôi sống  trong nhà mà còn  thể trả hết nợ nần.