"Không nóng nảy." Cố Lệ : "Nhìn  tính tiếp cũng  muộn, xem thái độ của   đối với vợ  như thế nào,  lẽ  bao lâu sẽ  đáp án."
Cô  tin sẽ   đàn ông khác giống như Từ Trường Thắng, chịu đựng Dương Mỹ Ngọc dọn   thứ trong nhà còn   đánh , cô   Hàn ,  Hàn cũng  chuyện từ chỗ  Từ, Dương Mỹ Ngọc vẫn chứng nào tật nấy chuyển đồ vật về nhà  đẻ,  nhà chồng đánh một ngày ba bữa.
 tuy là như  thì vẫn vô cùng kiên trì dọn đồ về nhà  đẻ, mà cũng   năng lực nhà họ Dương quả thực  giống .
Nếu Dương Mỹ Ngọc  thể chịu đựng  sự đánh đập tàn bạo của  chồng hiện tại, và khi đó  lẽ Từ Trường Thắng   trở   việc, Dương Mỹ Ngọc và bản lĩnh của nhà họ Dương bên   lẽ sẽ  gương cũ  lành.
Cho nên chuyện   cần  gấp,  kỹ   .
Cố Quyên cũng gật đầu: "Chị  vội, là  lo lắng cho chị."
Cố Lệ chuyển sang chủ đề khác, : "Năm nay cũng nên đưa Hiểu Nguyệt  học   ? Em cũng định đưa Tiểu Minh  cùng con bé."
Cố Quyên : " , chị định năm đưa Hiểu Nguyệt  học, cứ để chị trả tiền học phí cho Tiểu Minh luôn."
"Sao  thể như  , em là  nuôi của thằng bé, em   tiền." Cố Lệ lắc đầu, cũng  Cố Quyên: "Đến lúc đó nếu  thể , chị cùng Hiểu Nguyệt Hiểu Tinh liền dọn qua , cứ để Tiểu Minh Tiểu Ngọc ở đó,  ba con ch.ó thì cũng   vấn đề gì lớn, em cũng thường xuyên qua thăm hai đứa nó."
Ban đầu  hai con chó, nhưng  đó nuôi thêm một con khác, bây giờ trong nhà   ba con.
Mà hai  em Tô Minh cùng Tô Ngọc  từng sống một , bọn nhỏ    , cha  cũng  còn nữa, nguyên nhân chính là vì như  Cố Lệ mới nhận kết nghĩa, cũng  một chút xem xét.
Suy cho cùng, đối với cô mà  chỉ là vươn tay, gặp   là  duyên, cho nên nếu giúp  thì cô cũng giúp hai  em họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-355.html.]
"Chuyện  đến lúc đó  ." Cố Quyên cảm thấy   dọn  lắm, : "Văn Hồng cũng nên trở    ?"
"Lần   khá xa,  nhanh như ." Cố Lệ , nhưng mà   thô lỗ  rời nhà lâu như , cô thật sự  chút nhớ .
Cũng   hiện tại thế nào?
Lúc  Hàn Văn Hồng cũng   về nhà vì   nhớ nhà.
  chỉ  Từ Trường Thắng gặp khó khăn, mà  cũng gặp khó khăn, so với Từ Trường Thắng thì cũng   hơn là bao.
Bởi vì một xe hàng hóa  của bọn họ   những thôn dân chặn đường cướp lấy!
Lúc  Hàn Văn Hồng đang cùng  đồng nghiệp mới tên là Đỗ Đào  đường trở về, sắc mặt Hàn Văn Hồng  chút đổi mà lái xe, còn  mặt của  đồng nghiệp mới Đỗ Đào là sự đau khổ.
"Là   ,   lời của   đường khác, cứ nghĩ   đường tắt để nhanh hơn, chúng  cũng  thể nhanh chóng đến nơi cần đến,  ngờ thế mà  một đám  như  đến cướp !" Đỗ Đào nghiêm mặt .
Hàn Văn Hồng   chớp mắt : "Lúc   những lời  cũng vô dụng,  về nghĩ xem   như thế nào với cấp  ."
Đỗ Đào cầu xin : "Anh Văn Hồng,    sai  nhưng   cố ý, chẳng   chỉ   đường tắt để nhanh hơn ? Làm    chúng  sẽ gặp chuyện xui xẻo như thế ... Gia đình   vay nợ mới  thể cho   công việc , nếu   đuổi thì   còn đường sống..."
"Cậu là một thằng đàn ông mới gặp chuyện như thế   đòi c.h.ế.t sống?" Hàn Văn Hồng bình tĩnh : "Vả  chuyện  đúng là trách nhiệm của !"
Vì  lái xe mệt nên đổi với Đỗ Đào, cũng  cho Đỗ Đào    tuyến đường bên trong.
Đỗ Đào   tuyến đường cần , nhưng vẫn    con đường do Hàn Văn Hồng chỉ dẫn, kết quả khi  nhắm mắt nghỉ ngơi thì Đỗ Đào    theo con đường mà   chỉ, tự tiện  chủ  đổi đường .