Từ Trường Thắng như  sống ,  bà Hàn và : "Thím, thật sự  thể   chữa khỏi , sẽ  để  di chứng trở thành  què giống như bệnh viện  ạ?"
"Thật sự  thể, cháu cứ việc yên tâm, đợi lát nữa thím về trông nom Đại Bảo và Nhị Bảo, Lệ Lệ mới từ bên ngoài bận việc trở về cũng  mệt mỏi, thím xem nó trở về mà đôi mắt còn mang theo tơ máu, để nó nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lập tức  liên hệ bác sĩ  cho cháu." Bà Hàn .
"Cháu  vội,  nóng nảy, cứ bảo chị dâu nghỉ ngơi thật   ạ." Từ Trường Thắng vội vàng .
Mẹ Từ cũng kéo tay bà Hàn: "Chị,   thật sự cảm ơn chị!"
"Bà  oán trách  đến bây giờ mới  là  ." Bà Hàn .
"Việc   gì  mà oán trách? Không nắm chắc thì  chị  thể  lung tung ?" Mẹ Từ .
Mẹ Hàn  an ủi bọn họ, lúc  mới  về nhà, Cố Lệ  ăn no, cũng tắm rửa cho Đại Bảo và Nhị Bảo ,  thấy  Hàn trở về thì vội : "Mẹ,  trông Đại Bảo và Nhị Bảo ạ, con  mời bác sĩ  đến khám cho Trường Thắng."
"Mẹ   với mấy  Trường Thắng ,  cần  gấp gáp, con cứ việc nghỉ ngơi , ngày mai   qua." Bà Hàn .
Thật  Cố Lệ là  đêm nay  khám luôn, bởi vì cô  chắc chắn hiện tại Từ Trường Thắng và  Từ đang  sốt ruột, hận  thể cho bác sĩ xác định  chữa khỏi  .  mà  chồng cô    ngoài , đương nhiên cô sẽ  bác bỏ ý  của bà.
Tờ mờ sáng ngày hôm , Cô Lệ lập tức   ngoài, đương nhiên  Hàn cũng , bà còn bảo cô ăn cơm sáng  .
"Con đưa bác sĩ qua bên  khám cho Trường Thắng , giải phẫu thì  nhanh như  , còn  chuẩn  các vật dụng khác nữa." Cố Lệ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-343.html.]
Bà Hàn gật đầu bảo cô  .
Cố Lệ  dạo một vòng bán hết vật tư trong tay  mới đến nhà họ Từ, lúc  bầu trời vẫn còn xám xịt, cô đến nhà họ Từ gõ cửa.
Là  Từ   mở cửa,  thấy Cố Lệ thì vô cùng vui vẻ, mà bên  Cố Lệ còn  một ông cụ, ông cụ  còn che kín mặt,    thể  thấy ông  trông như thế nào.
"Thím, đây là bác sĩ   phẫu thuật chân cho em trai cháu, cháu mời ông  đến đây khám cho Trường Thắng." Cố Lệ .
Mẹ Từ vội vàng gật đầu: "Được, , ." Sau đó  với bác sĩ: "Mời ngài ."
Bác sĩ cũng   gì, im lặng bước  nhà, Cố Lệ : "Thím dẫn bác sĩ  khám cho Trường Thắng  ạ, trời sắp sáng , bác sĩ  rời khỏi  khi trời sáng."
Cố Lệ ở bên ngoài chờ, dù  Từ Trường Thắng cũng   em trai của cô, vẫn  tị hiềm một chút.
Mẹ Từ  chần chờ, mời bác sĩ  , Từ Trường Thắng cũng  thức dậy,  vị bác sĩ  vô cùng chuyên nghiệp kiểm tra cho  , cuối cùng  với giọng điệu già nua: "200 cân lương thực tinh,  cho 50 cân  tiền đặt cọc cho  mang , còn 150 cân còn  chờ giải phẫu xong đưa ."
"Bác sĩ, hai chân của  thật sự  thể chữa khỏi ?" Từ Trường Thắng  chút kích động .
"Chẳng lẽ cô bé  mời  đến đây mà   bản lĩnh của  cho các   ? Chỉ cần   chặt đứt tay chân thì  đều  thể chữa khỏi, nhưng mà    với  khác về  bất cứ câu nào, nếu     cũng  cho ai mặt mũi cả!" Bác sĩ .
Đương nhiên  Từ và Từ Trường Thắng đều  vui mừng, nhưng mà  nhanh  rầu rĩ,  chút chần chờ: "Bác sĩ, hiện tại trong nhà   lương thực tinh..."
"Bà  cò kè mặc cả ?" Bác sĩ lập tức nhíu mày: "Giá  đưa  cũng  cao, nể mặt cô bé bên ngoài  nên  chào giá  trời, nếu bà cảm thấy 200 cân lương thực tinh đổi lấy hai cái chân của     lời thì thôi !"