Đỗ Tiểu Hà  thấy trạng thái của cô lúc   , nên mới gật đầu: "Vậy em về đây, chị Lệ từ từ trở về."
Sau khi Cố Lệ cùng cô  tạm biệt thì trở về, xa nhà mấy ngày  tất nhiên cô cũng nhớ đến tụi nhỏ.
Khi cô trở về, bà Hàn đang cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn mì.
"Mẹ!" Nhìn thấy Cố Lê trở về, Đại Bào và Nhị Bảo đều chạy đến ôm lấy  của cả hai!
Cố Lệ mỉm  ôm lấy hai  em, và  với bà Hàn: "Mẹ, con về ."
Bà Hàn  thấy cô bình an trở về tất nhiên  vui mừng, cho nên  đến  cô từ  xuống  đánh giá một , lúc  mới yên tâm: "Trở về là  , về là  !"
Cố Lệ thấy vẻ mặt của bà  chút  đổi, hỏi: "Mẹ  ?"
"Chú Trường Thắng  thảm, chú   xe gặp nạn, hai chân đều  tàn phế!" Đại Bảo .
Cố Lệ giật   về phía bà Hàn, bà Hàn gật đầu thở dài: "Trường Thắng  thật khổ." Nói xong bà mới nhớ đến điều gì, liền cho Đại Bảo và Nhị Bảo tiếp tục ăn cơm, lôi kéo con dâu   phòng bếp,  lấy mì cho cô  nhỏ giọng : "Lệ Lệ, vị bác sĩ   con tìm  đưa đến xem chân cho  út tụi nhỏ,  còn liên hệ ? Không   thể mời ông  đến xem tình hình của Trường Thắng  ?"
Cố Lệ liền hỏi tình hình lúc  của  .
"Đáng thương lắm, hai cái chân đều gãy, bác sĩ  cho dù nối  thì   vẫn để  di chứng, chỉ sợ   cũng  thể lái xe tiếp." Bà Hàn thở dài .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-341.html.]
Trong lòng Cố Lệ thoáng an tâm, bác sĩ  thể mời đến, tình hình  cũng  khác gì mấy với em trai của cô, giao cho bác sĩ  máy thì cũng   vấn đề gì, cũng sẽ  để  di chứng nào.
Cô nhịn   : "Trường Thắng  lái xe lâu năm,    thể xảy  chuyện bất trắc như ?"
Bà Hàn : "Vấn đề là   do Trường Thắng lái xe, mà là do tài xế mới đến lái xe, bên ngoài gặp đường lầy lội kỹ thuật   còn   vẻ,   Trường Thắng   đổi cho tên đó, nhưng kết quả tài xế mới  nghĩ  thử tay nghề, xe  lật, nhưng tên  may mắn chỉ  vết thương nhẹ, còn Trường Thắng mới tội, con   thím con   thành như thế nào ."
Lại  đến  Từ  đó   mơ: "Thím con mấy ngày  còn  với  là luôn gặp ác mộng, kết quả  ngờ đó là mối liên kết giữa  con, tính theo thời gian khi bà  gặp ác mộng, chẳng  cũng là lúc Trường Thắng nhập viện ở tỉnh thành ."
Mấy ngày nay bà Hàn cũng lo lắng  yên, bởi vì  chỉ  mỗi Trường Thắng mà bên cạnh con trai bà cũng  tài xế mới, con trai bà dù thế nào cũng  thể  chuyện gì.
Tất nhiên Cố Lệ  lo lắng của bà, nếu   cô  đặt cái lồng bảo vệ ở bên  Hàn Văn Hồng, thì  lẽ cô cũng sẽ  căng thẳng.
"Mẹ yên tâm , Văn Hồng   ." Cố Lệ an ủi : "Con vẫn còn liên hệ với vị bác sĩ già ,  ông   thì chân của Trường Thắng   sẽ  để  di chứng nào, chân của em trai con  đó cũng  bác sĩ   như , lúc  chẳng    thể chạy nhảy  ?
Bà Hàn    vui mừng: "Được ,  là  , con   mấy ngày nay thím của con buồn rầu như thế nào , đừng  bà ,  thấy cũng buồn rầu theo, nhưng cũng   bác sĩ  còn ở nơi đó , nên cũng  dám cho bọn họ hy vọng   thất vọng, vì  mới  ."
"Vậy để Đại Bảo và Nhị Bảo con chăm cho,  đến chỗ thím cùng Trường Thắng  cho họ , chỉ  điều bác sĩ già   thích  chuyện, cũng   tiết lộ  phận của , chỉ để hai    là , những  khác thì  đừng ." Cố Lệ .
Bà Hàn gật đầu: "Được, con yên tâm,  chắc chắn sẽ  tiết lộ bác sĩ già đó ." Bưng mì đến: "Mẹ  báo tin  cho thím con , con ăn  ."
Dặn dò xong chuyện trong nhà, bà Hàn liền vội vàng chạy đến nhà Trường Thắng.