Tâm Cố Lệ càng thêm áy náy, nhưng  mặt vẫn  bình tĩnh: " sẽ trở về suy nghĩ."
"Hiếm khi  đến đây một chuyến, cũng  thể như  mà trở về, ngày mai  dẫn đồng chí Cố Lệ đến nhà máy khác tham quan  chứ?  tin chắc những Xưởng trưởng khác cũng sẽ chào đón đồng chí Cố Lệ đến thăm." Xưởng trưởng Ngô .
Tâm Cố Lệ thật sự d.a.o động, bởi vì đây  thể  quen với những xưởng trưởng của các xưởng khác, những   đều là mạng lưới quan hệ.
Cho nên  khi suy nghĩ, Cố Lệ  với Mã Trọng Dương và Thẩm Văn Võ: "Ngày mai hai  thu dọn đồ trở về , tiểu Hà ở  với  hai ngày."
Tất nhiên Mã Trọng Dương và Thẩm Văn Võ  ý kiến gì, ngày hôm  bọn họ liền đưa những đồ vật do xưởng trưởng Ngô cấp đến,  xe  về thị trấn.
Rất nhanh, quản lý Trần cũng    những gì bọn họ  trải qua trong chuyến  đến tỉnh thành  ,  thấy Cố Lệ  xưởng trưởng Ngô chân thành mời, ông  nhịn   khẽ thở dài, cảm thấy tướng lĩnh  sợ  giữ  .
 mà cũng   gì để , bởi vì nhân tài như cô mà ở  chỗ thu mua, thì ít nhiều gì cũng là nhân tài   trọng dụng.
Cố Lệ cùng Đỗ Tiểu Hà ở tỉnh thành chờ hai ngày, trong thời gian đó họ   qua một  nhà máy, đều là những máy móc  hỏng  thể sửa, tất nhiên Cố Lệ cũng  keo kiệt,  khi xem qua thì sửa giúp bọn họ còn đổi linh kiện nếu  linh kiện  thế, còn nếu   linh kiện để  thế thì cô chỉ  thể chỉ  vấn đề  ở , nhờ những  thợ khác đến đổi, hoặc cũng  thể đợi   cô đến sẽ  giúp.
Hai ngày , Cố Lệ dẫn theo Đỗ Tiểu Hà trở về thị trấn.
"Xưởng trưởng Ngô, ông   sức đưa đồng chí Cố Lệ đến đây, cô  thật sự là một nhân tài!" Xưởng trưởng của nhà máy hóa chất thường dùng, .
Xưởng trưởng Ngô gật đầu: "Điều kiện thì    cho đồng chí Cố Lệ, giờ chỉ quan trọng đồng chí Cố Lệ  bằng lòng đến đây   thôi."
"Ông  đặt điều kiện gì?" Xưởng trưởng nhà máy dệt hỏi.
Xưởng trưởng Ngô liền  chi tiết, xưởng trưởng nhà máy dệt : "Không tệ,  để cho đồng chí Cố Lệ suy nghĩ ." Điều kiện đưa  thật sự  kém.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-340.html.]
Khi Cố Lệ cùng Đỗ Tiểu Hà  xe  về, Đỗ Tiểu Hà  hỏi: "Chị Lệ, chị   đến tỉnh thành  việc ?"
Cố Lệ lắc đầu: "Tạm thời sẽ ."
Trước mắt cô   dự tính , hơn nữa cô cũng   qua với bà Hàn còn  Hàn Văn Hồng nữa, chuyện  cũng  thể vội, để về  suy nghĩ .
Cô  xong liền nhắm mắt , tiếp tục học hỏi kiến thức, từ ngày sửa chữa máy cho xưởng trưởng Ngô xong, buổi tối cô đều bắt đầu, cô bắt đầu cố gắng học hỏi các kiến thức về máy móc.
Những thứ  chỉ  học mới  thể là của , cũng  thể quá mức dựa dẫm   máy tương lai đúng ? Lỡ như một ngày nào đó  còn nữa thì   bây giờ?
Cho nên bản   cố gắng học.
Vối dĩ đối với những chuyện ,   cô   thiên phú,  thầy giáo tay cầm tay dạy học còn  các loại máy móc để luyện tập, cô cảm thấy bản   cũng  thể thành tài nhỉ?
Mặc dù bản   một chút tự  tìm phiền toái, nhưng mà Cố Lệ cũng  hối hận, cô nghĩ nếu  thể phát triển  lĩnh vực sản xuất thì cũng   mà đúng ?
Đỗ Tiểu Hà cũng , hai ngày nay cô cũng  mệt mỏi nên   phiền cô nữa.
Bấy lâu nay, chị Lệ là  cô   khâm phục, thật sự là  lợi hại, máy móc  cô sửa chữa, sẽ  còn cần sửa chữa  nữa. Còn nếu sửa   cũng là do linh kiện   hư  từng  cái mới, nên cũng   gì lạ khi mấy xưởng trưởng đều  cô ở  tỉnh thành.
Có chị Lệ ở đây,   máy móc   hư chẳng     sửa , cũng sẽ  còn  chậm chạp quá trình sản xuất.
Mãi cho đến thị trấn Cố Lệ mới mở mắt, trong mắt  bên ngoài cô giống như đang ngủ.
"Chị Lệ, em tiễn chị về nhà nhé?" Đỗ Tiểu Hà hỏi.
"Không cần , em cũng vất vả , mau trở về ." Cố Lệ  .