Nhìn đến biểu tình như  hiểu  của mấy  Thẩm Văn Võ, trong lòng Cố Lệ  một chút đắc ý nho nhỏ, cô thật đúng là thông minh nhanh trí!
Vì thế  mặt đông đảo  , Cố Lệ sửa chữa thành công động cơ máy, nhưng mà vẫn  nhịn  oán giận: "Động cơ  dùng  bao lâu ? Nó quá cũ nát ."
Tài xế thấy ô tô thật sự sửa  ,  vui mừng  kinh ngạc, nhưng  thấy lời  của cô cũng bất đắc dĩ: "Đã dùng  thời gian  lâu, nhưng mà   cách nào cả, động cơ   khó kiếm    cũng   mà , nếu là hỏng thì cũng chỉ  thể sửa thôi, trừ phi nó thật sự  thể sửa  nữa thì thôi."
Một câu cũng chỉ rõ sự thiếu thốn tài nguyên của đất nước.
Cố Lệ gật đầu   gì, bởi vì ô tô  thể khởi động,   đương nhiên đều lên xe  sôi nổi bắt đầu khen Cố Lệ lợi hại,  trách đơn vị sửa chữa đều  cô sang  việc.
Vị bác gái  cũng  thể   câu gì, nhưng mà cô  vẫn  thản nhiên vô tư: "Cái   thể đánh giá con  qua tướng mạo, nước biển  thể dùng đấu để đong đếm, chú Cát là hàng xóm của , ánh mắt của chú   còn tin !"
Cố Lệ: "..." Được đấy, bác gái  gì thì chính là cái .
Những  khác cũng  vang, sôi nổi bắt đầu hỏi Cố Lệ tại    đến đơn vi sửa chữa? Bên  tiền lương phúc lợi  ,  ở chỗ thu mua  là   khắp nơi, như thế  là vất vả.
"Đơn vị sửa chữa bên     xem qua, tất cả đều là đồng nghiệp nam. Nếu  qua đó thì chỉ    là nữ, việc  đối với thanh danh của  cũng  , cho nên dù tiền lương  cao thì  cũng   biện pháp, chỉ  thể thỉnh thoảng  rảnh thì  qua bên  giúp đỡ thôi." Cố Lệ .
Vị bác gái là hàng xóm của chú Cát   nên  Cố Lệ thuận mắt hơn  nhiều: "Hoá  là như thế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-335.html.]
Cái  gọi là nghi lân trộm rìu, hiểu lầm  gỡ , chỉ cảm thấy hào quang của Cố Lệ b.ắ.n  bốn phía, nữ thanh niên như  bây giờ   nhiều lắm!
Khiến Cố Lệ  còn lời nào để .
Rất nhanh     thấy Đỗ Tiểu Hà vẫn   đối tượng, lập tức các bác trai bác gái bắt đầu  đứa cháu nhà  ưu tú thích hợp thế nào, lớn lên xinh ,  đoan chính  , gia đình  phức tạp thế nào... đều .
Khiến Đỗ Tiểu Hà thật sự  chống đỡ .
Sau khi đến tỉnh thành bên ,   xuống xe ngựa còn  lôi kéo Đỗ Tiểu Hà  thêm vài câu, mãi cho đến khi tách   khỏi bọn họ, Đỗ Tiểu Hà mới  thể nhẹ nhàng thở .
"Tiểu Hà bây giờ là cô gái độc  nên  giá trị thị trường  , thật là khiến   nhớ về chuyện cũ. Nhớ năm đó chị cũng  hoan nghênh như ." Cố Lệ  .
"Chị Lệ, chị cũng đừng trêu chọc em, khiến em  trêu mà sợ hãi." Đỗ Tiểu Hà bất đắc dĩ .
Cố Lệ , Mã Trọng Dương cùng Thẩm Văn Võ cũng  buồn . Thời gian  là giữa trưa, mấy  tới tiệm cơm của nhà nước ăn cơm.
Bọn họ  ngoài thu mua đều  kinh phí, kinh phí   hạn chế, tuy rằng chi tiêu vượt mức  khi trở về vẫn  thể  chi trả, nhưng mà ai cũng phê bình.
Từ  đến giờ bọn họ  từng vượt qua kinh phí,   thu mua muối ăn còn cùng  đem chỗ kinh phí còn thừa  mua muối.
Họ đến tiệm cơm của nhà nước ăn mỳ, mỗi  một chén.