Bà Từ thật sự cũng cảm thấy mệt mỏi nên  ngủ một giấc, tỉnh  tinh thần  khá hơn nhiều, nhưng mà vẫn còn  chút khiếp sợ, bởi vì bà mơ thấy con trai đang  ở bệnh viện.
Bà Hàn trả đứa bé cho bà,  đó dẫn Nhị Bảo về nhà.
Cố Lệ    trở về, Đại Bảo đang học bài còn cô đang nấu cơm.
"Mẹ, ngày mai chúng con  sang xưởng nhựa bên tỉnh thành  thu mua một vài chậu rửa mặt bằng nhựa, sợ là  ở bên ngoài hơn hai ngày." Cố Lệ .
"Vậy con cẩn thận một chút." Bà Hàn gật đầu .
Cố Lệ đồng ý, ăn xong cơm chiều cô đưa Đại Bảo Nhị Bảo  chơi một lúc,  đó dạy dỗ bọn trẻ, ba   ở nhà, các con ở trong nhà chăm sóc  cho bà nội nhé.
Đại Bảo   ý thức trách nhiệm: "Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc  cho bà nội và em trai!" Hiện tại thằng bé bắt đầu giúp đỡ các việc linh tinh như quét rác lau bàn!
Cố Lệ hôn lên trán thằng bé, Đại Bảo  chút ngượng ngùng, nhưng rõ ràng  vui sướng.
Ngày hôm  Cố Lệ cùng các đồng nghiệp xuất phát.
Cô vẫn  cùng Thẩm Văn Võ còn  Mã Trọng Dương, cùng với Đỗ Tiểu Hà, bốn  thành một đội ngũ, đến lúc đó nếu  thể  Quảng Châu cũng sẽ là bốn  bọn họ cùng .
Lúc  Thẩm Văn Võ cùng Mã Trọng Dương đều   đến xưởng nhựa  thu mua thử, nhưng mà    thuận lợi.
"Đối phương  khó  chuyện." Mã Trọng Dương .
Thẩm Văn Võ càng  đến điểm quan trọng: "Đâu chỉ  khó  chuyện, căn bản chính là khinh thường chúng . Ỷ  xưởng nhựa  dụng cụ nhựa dùng  nên  thèm để ý đến chúng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-333.html.]
Đỗ Tiểu Hà  về phía Cố Lệ: "Chị Lệ,   chúng   thể  thành nhiệm vụ  ?"
Thẩm Văn Võ cùng Mã Trọng Dương cũng đều  về phía Cố Lệ, bọn họ đều  30 tuổi, đều lớn tuổi hơn Cố Lệ, nhưng mà với kiến thức cùng với bản lĩnh của Cố Lệ, bọn họ đều nguyện ý để cô dẫn đầu.
"  từng  chuyện với bọn họ bao giờ nên cũng   như thế nào, nhưng mà xe đến  núi tất nhiên sẽ  đường, thuyền cập bến tự nhiên  chỗ đậu,  sẽ  biện pháp!" Cố Lệ an ủi : "Cùng lắm thì  bảo dưỡng cho bọn họ một vài cái máy móc sản xuất nhựa xem !"
Lời  chính là khiến bọn họ  vang.
 cũng thật sự khâm phục, Mã Trọng Dương : "  quản lý Trần , ngày  Cát sư phó  cô chuyển sang đơn vị sửa chữa, điều kiện cũng là tùy cô chọn nhưng cô   ?"
Đỗ Tiểu Hà cùng Thẩm Văn Võ   đến chú Cát, nhưng mà cũng   việc  nên khi  thấy thế lập tức thấy kinh ngạc.
Cố Lệ : "Thật  là   chuyển sang đó, cũng cho  điều kiện  hấp dẫn, nếu   đơn vị sửa chữa bên   là nam đồng nghiệp, đến một nữ đồng nghiệp cũng   nên  thích hợp cho . Không thì  thật sự cũng  sang đó."
Bởi vì vấn đề bên đơn vị sửa chữa, Cố Lệ càng nghĩ nhiều.
Vốn dĩ cô cảm thấy bản  là phụ nữ cũng   lên sự nghiệp lớn gì, cho nên cho dù trong tay  một cái bàn tay vàng, cô cũng khó  thể phát huy  tác dụng lớn như , chỉ  thể lợi dụng công việc thu mua   khắp nơi giúp một ít là  thể giúp  bao nhiêu .
Vài    ngoài cô đều tiếp tế một ít đồ dùng sinh hoạt cho những  bần cùng cùng quê nhà, khiến cho   thần   quỷ   mà đem tặng chút lương thực.
Cô cảm thấy khả năng của bản  cũng chỉ  như .
 mà  khi trao đổi với đơn vị sửa chữa bên , bỗng nhiên cô   chút ý tưởng, khoa học kỹ thuật đất nước phát triển mới thật sự là giải quyết vấn đề căn bản, ban đầu cô  những cái đó đều chỉ là những việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi.
Rốt cuộc  nên hướng đến việc lớn  ? Nếu là hướng đến việc lớn,  thì cô sẽ lập một  máy học bá  thầy dạy cũng  thể hiểu, tuy nhiên  xây dựng nhân thiết cho nó, chính là  dễ dàng sụp đổ.
Cho nên  mắt cô đang  do dự.