Ruộng muối bên  cũng  giải quyết xong  nhanh, bởi vì bọn họ chuẩn  ngày hôm  sẽ đến nơi khác mua muối, nhưng ruộng muối  mở .
Những chuyện khác thì bọn họ  quan tâm lắm, cầm giấy xác nhận thu mua   thể mua một lô muối ăn.
Đừng  mà nghĩ đây chỉ là muối thô, nhưng thật sự cũng  quý, giá cũng  thấp, mà bọn họ cũng  còn bao nhiêu tiền chỉ để   tiền mua vé tàu, còn  bao nhiêu đều mua muối ăn hết, nên   mười bao tải muối thô.
Mang theo những thứ , bọn họ  lên tàu bắt đầu hành trình về nhà.
"Lần   ngoài tốn thời gian so với   dài hơn một chút." Cố Lệ .
"Cũng   cách nào, muối ăn  cũng chỉ bên  mới dễ thu mua, những nơi khác đắt thì  , còn dễ  quy thành đầu cơ tích trữ." Thẩm Văn Võ .
Đỗ Tiểu Hà gật đầu: " , em  hỏi thăm qua,   quản lý của ruộng muối   hạ phóng, là do   cử báo, nhưng  tìm  chứng cứ."
"Không tìm  chứng cứ mà vẫn  hạ phóng? Chẳng  nên thả  vô tội  ." Cố Lệ ngạc nhiên.
Mã Trọng Dương tiếp lời: "Thật  vẫn còn  một  dấu vết  thể kiểm tra, chỉ là  tìm  chứng cứ hữu ích."
Bọn họ vì nhiệm vụ   mà hỏi thăm  ít, tâm tư của Cố Lệ đều đặt   máy  ngoài bán hàng  nọ, suốt một đường  cùng bọn họ mãi cho đến lúc  mới   chuyện .
Xem như  mở mang kiến thức, ở thời đại  nghiêm khắc bao nhiêu với chuyện đầu cơ tích trữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-314.html.]
Cố Lệ dự tính   cũng  để chị cả   nữa, giao chuyện  cho  máy  là , tuy cô  bỏ tiền  thuê, nhưng  tiền thuê  cô vẫn chấp nhận, dù  cô cũng  gói mua hàng tháng nên  lợi  ít.
Xe lửa   về nhà   gặp chuyện như  , chỉ  điều bọn họ khiến cho nhà ga nóng mắt vì bọn họ đem về mười bao tải muối ăn còn  một ngàn cân cá mặn,   còn đến tìm bọn họ, hỏi  thể chia cho bọn họ chút ?
Để cho Mã Trọng Dương và Thẩm Văn Võ giải quyết, bọn họ cũng tỏ vẻ là chỉ   thành nhiệm vụ do cấp  đề xuống, nên cũng  quyết định gì , chỉ  khi đến nơi thì  thể dẫn bọn họ  đến chỗ cấp  của bọn họ mà thương lượng.
Dựa theo lệ cũ, bởi vì mang về  ít đồ vật  nọ, vẫn là quản lý Trần dẫn  đến vận chuyển vật tư đưa về.
Cố Lệ   rời nhà  chừng nửa tháng nên cũng vội vả trở về, nhưng trời cũng  chập tối  còn xe.
"Tất cả đến khách sạn ở một đêm , ngày mai    hãy  xe trở về. Một  hai phòng, đơn vị sẽ chi trả tiền ăn ở. ." Quản lý Trần hào phóng  .
Ông  cũng  ngờ nhiệm vụ    thể  thành   như , những đội khác  nhiệm vụ  thể  thành nhiệm vụ đến sáu mươi phần trăm  xem như xuất sắc.  hai  ông  đều bàn giao chỉ tiêu xuống  ít, nhưng nhóm Cố Lệ đều  thể  thành hết.
Không cần  nhiều cũng  công lao là của ai, dù  chỉ  Cố Lệ là  mới , ba  còn  đều là  cũ trong bộ phận thu mua,   cách nào mà    như .
Vì   xe   nơi  việc chi trả tiền ăn ở, cho nên bọn họ quyết định ở  một đêm. Nơi  là nội thành, Cố Lệ cũng  từng  chơi qua nên hẹn Đỗ Tiểu Hà  ngoài  dạo chơi.
Lại , khu vực nội thành khác với thị trấn khá lớn, bởi vì nơi đây   ít nhà máy lớn, cửa hàng bách hóa cũng lớn hơn nhiều so với ở thị trấn.
 cho dù là nội thành, thì cơ hội kinh doanh cũng  ở khắp  nơi.
Cố Lệ đem  máy tính tiền tháng đưa  ngoài, để cho nó tìm một tên nhóc  mới gặp , dựa  ánh mắt nhạy bén của Cố Lệ, thằng nhóc  chính là kẻ đầu cơ trục lợi để buôn bán  thể nào sai .