"Giờ nhà họ Vương còn   buông tha cho cô , đến đây  loạn nữa hả?" 
"Bà cụ cùng hai cô con dâu    thấy chỗ nào ,   chắc chắn cũng ức h.i.ế.p cô   ít." 
"Ai   đúng,     kiểu  đáng sợ!" 
"..." 
Những    tin tức  đều hỏi thăm những  xung quanh là thật  giả,  khi hỏi rõ ràng cũng bắt đầu châm biếm. 
Bà Vương cùng Lâm Thúy Hồng, Lý Chiêu Đệ   đỡ , dường như đều chật vật gạt đám   để chạy .
Lúc  Cố Lệ mới lau nước mắt,  với  : "Thật sự   phiền  , vì cũng  còn cách nào khác, chị cả  hiện tại còn dẫn theo hai đứa con gái, nếu hôm nay   sự giúp đỡ của   thì cũng   sẽ như thế nào? Công việc  chị   trân trọng, bởi vì  công việc  chị  mới  thể nuôi hai đứa nhỏ, cũng  ngờ đến  khiến cho nhà họ Vương  ghen tị, gặp  chuyện như thế ,   mặt chị cả của  xin   ." Nói xong còn cúi đầu thật sâu. 
Tất cả   đều an ủi: "Không ,  , tuy chúng  đến đây cũng chỉ để nhiều chuyện, nhưng cũng  thể để kẻ ác ức h.i.ế.p  lương thiện ." 
Dứt lời, cũng  vài  bắt đầu tản .
Đỗ Tiểu Hà  xem từ đầu đến cuối, cô  đối với chị Lệ   thể  là thật lòng khâm phục! Cô đúng là  tài giỏi! 
Cô   thấy bà  chồng họ Vương cùng ba  con dâu đều nổi hết da gà, bởi vì     sẽ  dễ đối phó, thế mà chị Lệ   tay   thể nghiền nát bọn họ, khiến bọn họ chỉ  thể bỏ chạy thật nhanh, sức chiến đấu  quả thực quá mạnh! 
Cố Lệ lúc  mới  về phía Cố Quyên: "Chỉ cả  thấy , đối phó với loại  như thế thì nên  như ." 
Trên mặt Cố Quyên mang theo chút ngượng ngùng: "Lệ Lệ, cảm ơn em,   nếu bọn họ còn dám tới thì chị cứ  như ." Là chị  vô dụng,    nhờ Lệ Lệ  tay. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-295.html.]
Lý Hồng Hà mỉm  dựng ngón cái tặng cho Cố Lệ: "Lệ Lệ, em là nhất!" 
Từ dọa cảnh sát bắt , đến uy h.i.ế.p  đến chỗ  việc của Vương Vinh  ầm ĩ, cuối cùng đem chuyện xưa nhắc  cho   phán xét, tất cả đều căn cứ theo bằng chứng chính đáng. 
Thật  Cố Lệ cũng   thật sự  đem chuyện như thế   ầm ĩ, nhưng hôm nay  nhiều  vây quanh đến xem như , nếu  xử lý  thì sẽ  hỏng thanh danh của Cố Quyên, khiến cho bên đơn vị của Cố Quyên  hài lòng, cô thấy Cố Quyên  giỏi cãi  đều  họ  tức đến bật , nên lúc  mới nhịn   mà nổi giận. 
 mà Cố Lệ vẫn đến tìm quản lý bên , chính là vị quản lý Chu   tặng quà khen thưởng cho Cố Lệ  đó, chủ yếu là cảm ơn ông   giúp đỡ chăm sóc cho Cố Quyên. 
Quản lý Chu  : "Chuyện   gì quan trọng ? Cố Quyên là công nhân của chúng , tất nhiên   giúp cô . Không thể để cho kẻ ác đạt  thứ họ , nếu  chẳng   khuyến khích   nên phạm tội ?" 
"Cảm ơn quản lý Chu, bây giờ cháu về bên chỗ thu mua, nếu quản lý Chu  cần cháu giúp gì mà cháu  thể giúp  thì cháu chắc chắn sẽ giúp." Cố Lệ  . 
Không cần  , quản lý Chu thật sự  chút do dự hỏi: "Đồng chí Cố Lệ,    cô   ngoài và  thành nhiệm vụ một cách  hảo,  những thế còn đem về  ít đường nâu?" 
" là  đem về  ít đường nâu, nhưng mà những thứ  đều giao cho quản lý Trần để  phân phối, quản lý Chu cần ? Cháu  quen   với quản lý Trần." Cố Lệ hỏi. 
Sắc mặt quản lý Chu dịu xuống: "Con gái thứ hai của  còn một tháng nữa sẽ sinh, nên   chuẩn  chút đường nâu tặng qua đó."
Cố Lệ  , : "Quản lý Chu cần bao nhiêu?" 
"Hai cân   ?" Quản lý Chu  cô. 
Cố Lệ  : "Nếu chú chỉ cần  hai cân,  thì để cháu đưa cho quản lý Chu luôn cũng ." 
Quản lý Chu    : "Vậy , đây là tiền của đường nâu." 
Cố Lệ đưa đẩy nó một chút, cuối cùng cũng nhận, khi trời gần tối cô  đưa đường nâu qua bên nhà ông .