Lúc  Đại Bảo Nhị Bảo  ăn no, khi Đại Bảo rửa chân còn hỏi bà nội: "Bà nội ơi, khi nào  cháu mới về ạ?" Mẹ   ngoài lâu lắm , nhóc  nhớ . 
Nhị Bảo cũng  sang bà nội của ,  bé cũng nhớ . "Không cần  gấp,  mấy đứa đang  việc chăm chỉ ở bên ngoài kiếm tiền mua sữa bột đó, mấy ngày nữa sẽ về thôi." Mẹ Hàn . 
Đương nhiên Đại Bảo và Nhị Bảo  hài lòng, liền tiếp tục hỏi,  Hàn cũng kiên nhẫn,  tách hạt đậu   chuyện với bọn nhỏ,   một chút thiếu kiên nhẫn khi hai cháu trai lải nhải hỏi  hỏi  khi nào  mới về. 
 lúc , ngoài cửa vang tiếng  bọn họ kêu cửa. 
"Mẹ  về,   về!" Đại Bảo nhảy xuống giường,  chân đất chạy  mở cửa. 
Cố Lệ  thấy con trai đương nhiên là  vui, nhưng mà hiện tại vẫn  hết tháng giêng, trời còn lạnh, cô vội bế thằng bé lên: "Sao con   tất mà  chạy xuống ?"
"Mẹ, con  nhớ ,  bây giờ  mới về?" Đại Bảo ôm chặt  hỏi. 
Cố Lệ đóng cửa  : "Mẹ  công tác, thời gian   lâu một chút, nhưng mà  ở bên ngoài cũng  nhớ Đại Bảo cùng Nhị Bảo." Nhìn  Hàn đang ôm Nhị Bảo: "Mẹ,  vất vả."
Mẹ Hàn  : "Mẹ chỉ ở nhà trông bọn nhỏ mà thôi,  gì  mà vất vả, đói bụng ? Mẹ  nấu bát mì cho con." 
"Không cần nhiều  ạ, một chút lót bụng là , con say xe ăn uống   ." Cố Lệ ôm lấy Nhị Bảo . 
Mẹ Hàn gật đầu,  với Đại Bảo: "Đại Bảo mau xuống,  cháu  thể ôm  hai đứa." 
Cố Lệ   chiều chuộng con trai ,  xuống  : "Không , cứ để thằng bé   đùi con một lát ." 
Mẹ Hàn thấy  chỉ  tiến  phòng bếp nấu mì cho cô,  cô say xe còn cắt thêm một chút củ cải muối ngon miệng, tất cả đều là bà tự ngâm, ăn  ngon. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-290.html.]
Cố Lệ  chuyện với hai  con trai,  chuyện linh tinh, kể  mấy ngày  cô nhớ bọn họ như thế nào, còn hôn vài cái, chờ đến khi  Hàn  tới, hai  em   an ủi, hai đứa nhỏ túm  một góc ăn bánh kem. 
"Bà nội, ăn bánh kem." Đại Bảo múc một miếng đưa cho bà nội của , Nhị Bảo cũng học theo, cũng múc một miếng đưa cho bà nội ăn. 
Mẹ Hàn  ăn: "Đại Bảo và Nhị Bảo thật ngoan, hai đứa mau  ăn ." 
Cố Lệ   mới  bọn nhỏ đút ăn, hiện tại mới bắt đầu ăn mì sợi, củ cải  ngon miệng, cô cảm thấy cả  thoải mái  khi ăn xong.
Mẹ Hàn  xuống  chuyện với cô: "Lần    ngoài  chuyện gì xảy  ?" 
"Không  ạ,  công tác cùng một đồng nghiệp nữ và ba đồng nghiệp nam, đều là  văn minh, cùng  một đơn vị, sẽ   chuyện gì xảy ." Cố Lệ . Mẹ Hàn  xong cũng an tâm. 
"Mấy ngày nay vất vả cho ." Cố Lệ . 
Mẹ Hàn  : "Không  gì, hiện tại Đại Bảo đến lớp mẫu giáo,  chỉ cần chăm sóc một  Nhị Bảo,  đến đây,   cảm ơn dì cả của mấy đứa, dì cả sáng nào cũng đến đây đưa Đại Bảo đến lớp mẫu giáo." 
Cố Quyên đến đây đưa Đại Bảo đến lớp mẫu giáo, buổi chiều cũng là Cố Quyên  khi tan  đón về, bà gần như chỉ cần chăm sóc một  Nhị Bảo, đây chỉ là một việc dễ dàng.
Cố Lệ , cô thật sự   chuyện , ngày mai    cảm ơn chị cả một tiếng mới . 
Mẹ Hàn cũng   nhiều với cô, bảo cô ăn nhanh lên, hỏi cô ăn xong  tắm rửa một cái  về ngủ  . Cố Lệ thật sự   tắm rửa,   cô  ngoài nên   điều kiện tắm rửa, chỉ  thể lau   nội y,   nhất định  tắm rửa thật sạch sẽ. 
Ăn xong mì liền cầm quần áo  tắm rửa,  khi trở về liền mang theo hai  em Đại Bảo cùng Nhị Bảo  đánh răng  ngủ. Có câu  ổ vàng ổ bạc  bằng ổ chó nhà ,   về nhà cảm giác   khác, tâm tình thoải mái dễ chịu, Cố Lệ  nhanh liền chìm  giấc ngủ.
Ngủ một giấc đến hừng đông.