Đám  Mã Trùng Dương và Trầm Văn Võ  như  trong sương mù, sợ Cố Lệ  năng bậy bạ, chẳng  bảo nhà   g.i.ế.c hết mấy con vật  ?
 những kỹ thuật viên     cô là   kiến thức, bởi vì  trong nghề   tay    đúng  , chỉ  trong nghề mới hiểu những gì Cố Lệ .
Quan trọng nhất chính là, cô còn   một ít dược liệu  thể cho gia súc uống, trong đó  ít dược liệu mà những kỹ thuật viên  , như  cô còn   là  trong nghề ? Không chỉ giúp cô những thứ cô cần, còn giống như ông trưởng trạm , đều để  cách liên lạc cho cô. 
Vì thế Cố Lệ  riêng một cuốn sổ nhỏ để ghi  những cách thức liên hệ từ các tỉnh, đến các chợ. Đem những vật tư  đưa lên xe lửa, nhiệm vụ   của bọn họ cũng tính là thành công.
"Chị Lệ, chị cũng quá giỏi , tụi em đều vô dụng chỉ   chị  chiêu thôi." Đỗ Tiểu Hà đưa nước cho cô uống, trong mắt còn mang theo sự tôn sùng. 
Lần   theo, cô  từ đồng nghiệp của Cố Lệ  trực tiếp biến thành  hâm mộ Cố Lệ, bởi vì cô thật sự quá giỏi, cô   từng cảm thấy chị Lệ phù hợp với chức vụ nhân viên mua sắm như ! Chuyện gì mà cô  ngựa, vấn đề đều  giải quyết dễ dàng, vốn dĩ nhiệm vụ   của bọn họ, ngay cả Mã Trùng Dương, Trầm Văn Võ là hai  nhân viên chuyên mua thực phẩm đều cảm thấy khó giải quyết và đau đầu, kết quả  một chuyến ,    đến mười ngày   thể trở về! 
Cố Lệ : "Không thể  như ,  chỉ là  khéo gãi đúng chỗ ngứa nên lúc  mới xong việc.  mà việc      bận  bận , chỉ dựa  mỗi một   thì   thể  ? Một    thể   nhiều chuyện như ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-287.html.]
Mã Trùng Dương và Trầm Văn Võ đều , nhưng bọn họ ,   thật sự công lao lớn nhất chính là Cố Lệ, tuy bọn họ  giúp đỡ, nhưng chủ ý vẫn là Cố Lệ đưa . 
Ngay cả Tôn Ba cũng   gì,   thật sự  ngờ,  Cố Lệ yểu điệu như , còn tưởng   cô  ngoài sẽ than mệt và vân vân, thế nhưng kết quả cái gì cũng  . Ngay cả Mã Trùng Dương và Trầm Văn Võ cũng đều  theo cô. 
Nếu như lúc mới  ngoài Tôn Ba còn cợt nhả một chút, thì hiện tại   thật sự  dám nữa,   sâu sắc  rõ  đàn bà như Cố Lệ tuyệt đối   là  mà    thể nghĩ tới.
Đừng  Cố Lệ, ngay cả Đỗ Tiểu Hà   cũng  chắc  trị , vốn đang nghĩ    hai cô đồng nghiệp  cùng, dù thế nào   cũng  phát triển chút tình huống với một trong hai, nhất là với Cố Lệ.
Hắn    trúng cô từ  đầu tiên gặp mặt, là một  vợ nhỏ  chồng đang  bên bộ vận chuyển, hàng năm   ở nhà, nếu  nắm tay cũng   quá khó khăn, kết quả     mở mang tầm mắt, cũng    gì. 
 mà Cố Lệ   suy nghĩ dơ bẩn bên trong lòng của  , nếu  ít nhiều gì cũng  để    chút lợi hại. Làm xong hết chuyện còn dang dở, bước lên xe lửa trở về, Cố Lệ  thở phào nhẹ nhõm. 
Tuy một chuyến   cũng   quá thuận lợi, nhưng  thể    nhiều ngày như  cơ thể cũng cảm thấy  mệt mỏi. Hơn nữa cho dù ban ngày cô  bận rộn, nhưng khi đến buổi tối  ngủ cô  nhớ Đại Bảo và Nhị Bảo,  bà Hàn sẽ chăm sóc  cho hai  em, nhưng cô vẫn  nhớ. 
Cũng may lúc    trở về.