mà Lý Hồng Hà đang mang thai, năm nay cũng sẽ đổi cháu gái nhà  đẻ đến đây phụ giúp, đến lúc đó đương nhiên Cố Quyên cũng sẽ giúp đỡ một chút. 
"Em về quê ăn tết, bằng  nhất định  đến đây quấy rầy." Cố Lệ  : "Nếu như  cần gì thì cứ  với em, em hiện tại  ở chỗ thu mua,  một  việc cũng dễ dàng hơn." 
Lý Hồng Hà là đồng nghiệp lâu năm với cô, cũng  quan hệ  , lôi kéo Cố Lệ đến một bên nhỏ giọng : "Lệ Lệ, chỗ thu mua bên  còn  lương thực ?" 
"Trong nhà thiếu ?" Cố Lệ liền hỏi. 
Lý Hồng Hà thở dài: "Còn mười ngày nữa mới đến  phân phát lương thực tiếp theo, nhưng mà khi ăn tết chị  xách một chút mang về nhà  đẻ, bọn nhỏ trong nhà cũng  sức ăn lớn ..."
Cố Lệ cũng  nhỏ: "Chỗ thu mua bên  trống rỗng, nhưng mà  chồng em mới ở quê lên, mang theo 50 cân bột ngô, nếu chị Hồng Hà , em chia cho chị hai mươi cân? Bà  còn mang theo một ít trứng gà, em cũng chia cho chị một chút? Hiện tại chị còn đang mang thai." 
Lý Hồng Hà    vui, hỏi cô: "Nhà em  đủ ăn ?" 
"Đủ ." Cố Lệ gật đầu: "Chiều tối em mang sang cho chị." 
Buổi  việc ngày hôm nay cứ trôi qua như ,  chiều tối, Cố Lệ đưa cho Lý Hồng Hà hai mươi cân bột ngô, còn  hai cân trứng gà, đều lấy giá theo thị trường bên ngoài,  hơn nửa xu. 
Mẹ Hàn và Đại Bảo, Nhị Bảo đều ở nhà chờ cô: "Lệ Lệ, con nghỉ ,   xuống bếp nấu chút mì."
"Vất vả cho ." Cố Lệ  . 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-278.html.]
Mẹ Hàn  mắng : "Vất vả gì chứ, đơn giản lắm." Nói xong bà liền   phòng bếp nấu mì.
"Mẹ, hôm nay tụi con  đến xem em gái." Đại Bảo . Cố Lệ  xong liền   Hàn  tìm  Từ chơi,  : "Vậy con  chơi cùng em gái ?" 
"Có, em gái  đáng yêu, nhưng mà đói bụng chỉ  thể ăn cháo,   sữa ăn." Đại Bảo . 
"Làm  ?" Cố Lệ khó hiểu, tuy rằng con gái của Từ Trường Thắng  còn nhỏ,  hơn sáu tháng, nhưng giống như vẫn còn trong thời gian uống sữa, Từ Trường Thắng    cô mang sang năm con cá , chính là cho Dương Mỹ Ngọc ăn để xuống sữa.
"Mẹ em   cần em , thu dọn đồ về nhà  đẻ !" Đại Bảo .
Cố Lệ   sửng sốt một chút: "Ý gì cơ?" 
"Chính là   em gái   , chờ đến khi chú Trường Thắng về, bà Từ   cho bọn họ ly hôn." Đại Bảo . 
Hiển nhiên,  Hàn ở trong bếp cũng  thấy lời cháu trai , bưng mì trứng , : "Trường Thắng   xe, Dương Mỹ Ngọc  thu dọn đồ đạc trở về nhà  đẻ, thậm chí  quan tâm đến con gái, hôm nay khi  dẫn Đại Bảo Nhị Bảo đến, con bé  đến mức giọng khàn cả ,   từng thấy qua một   nào nhẫn tâm như , thím con tức giận đ.â.m  đau đầu, khi  đến liền thấy một già một trẻ, một  một bệnh, đúng là hỏng bét!" 
"Hôm nay  qua đó giúp đỡ ?" Cố Lệ hỏi. 
Mẹ Hàn gật đầu: "Mẹ về nhà cầm cho con bé một ít sữa bột để dỗ nó,  cho nhóc con ăn thêm một ít cháo, lúc  mới no bụng mà  ngủ,   xoa dầu cho thím con mới khiến bà  dễ chịu hơn một ít." 
 hôm nay  Từ  giãi bày hết ấm ức và tức giận của bà  đến mức rơi nước mắt, thật sự   Hàn quá thổn thức,  nhịn  : "Con  xem,  đời       độc ác như ? Cô  thật sự  thể bỏ rơi con gái  mà  về nhà  đẻ sống!"
Cố Lệ  rõ ràng suy nghĩ của Dương Mỹ Ngọc: "Cô  đang  ép thím  , đây là đang  cho thím , chỉ cần thím  đến nhà thì cô  liền ."