Cố Lệ tựa  trong lòng : "Anh ở bên ngoài,  thể kiếm thêm chút tiền, nhưng trong lòng em  thêm bao nhiêu tiền cũng  quan trọng bằng tính mạng của , chúng   thiếu tiền, ngược  chúng  còn   nhiều tiền, nếu   bên ngoài gặp chuyện nguy hiểm,   nhớ rõ tính mạng của  mới quan trọng,  hiểu ? Ngoài  những thứ khác  thể mất , chỉ riêng  thì  thể xảy  bất cứ chuyện gì."
Hàn Văn Hồng  lời   của vợ   cho xúc động,  ôm cô : "Anh ,  sẽ chăm sóc cho bản  , vợ  em cũng  nhé."
"Dạ." Cố Lệ gật đầu.
Hàn Văn Hồng ôm cô  buông tay: "Vợ,  em   như ." 
"Em  chỗ nào?" Cố Lệ . 
"Chỗ nào cũng ." Hàn Văn Hồng nhẹ nhàng , là  đàn ông tất nhiên sẽ  cứng rắn, nhưng khi cần dịu dàng thì cũng  thể c.h.ế.t , giọng  trầm thấp và từ tính,  phù hợp với gu thẩm mỹ của Cố Lệ, ánh mắt cũng mang theo sự cưng chiều, giống như  cô đắm chìm . 
Cố Lệ đêm nay vốn  nghĩ đến, từ lúc  nghỉ đến nay, vì bận công việc để kiếm tiền nên tiếp xúc tình cảm  ít, nên mỗi ngày đều  giống như  một , với  mỗi  như  cũng chỉ để yên lòng. 
Cô vốn nghĩ sẽ để  nghỉ ngơi một chút, dù  cũng  lái xe, nhưng kết quả buổi tối hôm nay     cho mụ mị nên cũng thuận theo tự nhiên, và lúc  mới phát hiện  đeo bao cao su. 
"Anh cũng  đeo." Cố Lệ nhéo  một cái.
Hàn Văn Hồng ngại ngùng : "Anh  nhớ đến." 
Cố Lệ cũng  chấp nhặt với , bởi vì  chỉ riêng , chẳng  cô lúc đó cũng  . 
"Sẽ sớm  lái xe,    nữa, đừng để   mệt mỏi." Cố Lệ . 
"Năm nay  chỉ mới hai mươi sáu tuổi, đừng  là một năm cũng chỉ  mỗi lúc , mỗi năm cũng đều như ,   vấn đề gì cả. 
Cố Lệ: "..." Có chút  xanh. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-274.html.]
"Vả  em cũng  bồi bổ cho , nếu   ở nơi   sức, thì  sẽ  em bồi bổ đến nổ tung." Hàn Văn Hồng khẽ . 
Cố Lệ cảm thấy  đàn ông  càng ngày càng cợt nhả, liền nhéo eo  một cái: "Ngày mai ăn sườn heo hầm củ sen, em cho  ăn nhẹ một chút!"
Hàn Văn Hồng  ôm lấy vợ, canh sườn heo hầm củ sen là món  yêu thích nhất, là món ăn bổ âm dưỡng dương.
Buổi tối hôm nay ngoài trời vẫn  lạnh, nhưng trong phòng thì vô cùng ấm áp. 
Ngày hôm  Cố Lệ   tiếng của  chồng , cô lúc  mới dậy, thu dọn thật  mới   hỏi thăm bà Hàn. 
"Mẹ,   về ." Cố Lệ  . 
Bà Hàn cũng mỉm , : "Làm ồn đến con ? Mẹ đang định dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo  ngoài, đến nhà thím Hạ ." 
"Con cũng  dậy , cũng  gần chín giờ cũng  rời giường ăn cơm." Cố Lệ : "Mẹ,   ăn gì ?" 
"Mẹ ăn  mới  xe bò của ông Hứa   thành." Bà Hàn  gật đầu, bà   ngoài: "Con ăn ,    chuyện với mấy bà bác, mấy ngày  thấy  vẫn nhớ bọn họ."
"Vậy  mặc nhiều hơn một chút." Cố Lệ . 
Bà Hàn   ngoài, Đại Bảo và Nhị Bảo đều  bà dẫn . Hàn Văn Hồng để cô  đánh răng,  xoay   một chén sủi cảo cho cô: "Anh  thăm cục cảnh sát, em ăn  ." 
"Mặc cho ấm chút  hãy , nhớ mang theo đồ em  chuẩn  sẵn ." Cố Lệ . 
Hàn Văn Hồng xách theo đồ vật  nọ   ngoài. Cố Lệ ăn sủi cảo xong cũng   ngoài, cô  dạo và bán   nhiều thứ, chẳng hạn như chân dê, thịt bò, trứng gà, và một  đồ vật khác, còn  một ít gạo, mì, mỗi  cô bán đều từ năm mươi cân trở lên, một  là mấy chục cân lương thực. Xong  lúc  cô mới cầm về một ít đồ vật cho  cô, trứng gà, thịt heo, cá, tất nhiên vẫn  hai túi sữa bột, để cho em trai cô  thêm chất protein. 
Mẹ Cố tức giận: "Con lấy   tiền mua nhiều thứ như  để  gì? Con gái  gả  ngoài  ai giúp đỡ nhà  ruột như con , cha của con cũng    kiếm  tiền."