Cố Quân    ha ha: "Tuy con  lời    quá đáng, nhưng tai họa thằng bé gặp   , thật sự  uổng." 
Mẹ Cố : "Thì cũng  chuyện   dọa cho sợ , cũng  kiềm chế bản   nhiều, nhưng mà đó là điều mà thằng bé nên nhận." 
Đau lòng thì chắc chắn bà  vẫn đau lòng cho con trai, nhưng hiện tại bà   học  cách đau xót ở trong lòng, ngoài miệng và  mặt của bà   tỏ     quan tâm. 
Cố Lệ đối với chuyện  cũng chỉ mỉm . 
Không bao lâu cha Cố cũng từ bên ngoài trở về,  thấy trong nhà nhiều  náo nhiệt như ,  mặt ông  cũng lộ  nụ . 
Lần  con trai trong nhà gặp nạn lớn, thằng bé cũng  trưởng thành hơn, mà   ông  còn tự xưng  là   đầu trong nhà, nhưng  thời điểm quan trọng  chẳng thể  gì, từ đầu đến cuối đều là hai đứa con gái lo liệu. Cho dù là tìm   những chuyện khác, cũng  đè ép sự kiêu ngạo của ông  xuống, khiến ông    Cố mắng cũng  dám hé răng. Bởi vì hiện tại  Cố   tự tin, bà   ba đứa con gái, và ba đứa con gái đều hiếu thảo! 
Cho dù  ly hôn với ông , bà  vẫn  thể sống với mấy đứa con gái của bà ,  , xem ai  thể sống thiếu ai! 
Tất nhiên  Cố đến bây giờ cũng  từng  như , nhưng từ khi con trai gặp chuyện  may, địa vị trong nhà cũng   đổi đến nghiêng trời lệch đất, mà hiện tại suy nghĩ của cha Cố cũng   đổi  ít. 
Chẳng hạn như  thấy cảnh tượng lúc , ông   vui mừng, nếu là   chắc chắn ông  sẽ nén cơn giận  đó sẽ ăn hết tất cả  thứ, nhưng bây giờ ông   càng sợ trong nhà im ắng vắng lặng. 
Cho nên khi  thấy mấy đứa cháu trai, cháu gái, ông   vui vẻ, cầm tiền lì xì   phát cho mỗi đứa một cái, cháu ngoại nuôi Tô Ngọc , tất nhiên Tô Minh cũng . 
Khi Tô Minh cùng Cố Quyên đến cùng lúc, cha Cố cũng đưa cho thằng bé. Tô Minh   nuôi, thấy cô  gật đầu liền mỉm  nhận lấy: "Cháu cảm ơn ông ngoại!" 
Cha Cố gật đầu: "Đi rửa tay  còn chuẩn  ăn cơm!" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-273.html.]
Tất nhiên hai  em cột chèo Hàn Văn Hồng cùng Trần Đông Sinh  uống một ly với cha vợ, Cố Lệ và những  khác cũng  quan tâm cha con bọn họ. Đại Bảo : "Con cũng là đàn ông, con cũng  uống một ly!" 
Tô Minh : "Chờ em trưởng thành sẽ  uống,  so với em còn lớn hơn mà vẫn   uống rượu ." 
" , chị cũng lớn hơn em mà cũng vẫn   uống rượu đây." Hiểu Nguyệt cũng gật đầu. 
Đại Bảo   chị lúc  mới gật đầu: "Vậy  , em sẽ ăn canh!" 
"Chúng  cũng ăn canh." Hiểu Nguyệt cùng Tô Minh đều . Tiếng   của tụi nhỏ cũng khiến mấy  lớn cũng vui vẻ theo, cơm nước xong cũng thu dọn chén đũa,   xuống  chuyện phiếm với ,  thấy cũng gần đến giờ về, lúc  các nhà cũng trở về. 
Hàn Văn Hồng cùng Cố Lệ dẫn Đại Bảo và Nhị Bảo về nhà, Trần Đông Sinh thì cùng Cố Quân tiễn Cố Quyên, Hiểu Nguyệt, Tô Minh về nhà ,  đó bọn họ mới  về nhà của  bởi vì họ tiện đường hơn. 
Khi về nhà, Đại Bảo và Nhị Bảo cũng   ngủ gật, Nhị Bảo  lên giường  ngủ, Cố Lệ giúp Đại Bảo đánh răng  cũng để thằng bé  ngủ. Hai  em ngủ như heo con. 
Cố Lệ và Hàn Văn Hồng thì  ngủ, hai vợ chồng cùng  ăn một ít quýt,  đó tiện thể xem một chút  tiền bọn họ gửi ngân hàng lúc . 
"Đây là tiền của nhà chúng  lúc ." Cố Lệ đưa sổ tiết kiệm cho Hàn Văn Hồng xem một chút. 
Hàn Văn Hồng  trong nhà cũng   ít tiền, nhưng  nghĩ đến  nhiều như thế,  còn sửng sốt một chút. 
"Em  liều mạng, chỉ là ngày thường tích cóp một ít, em cũng chú ý, tuyệt đối sẽ   chuyện gì nguy hiểm." Cố Lệ . 
Hàn Văn Hồng gật đầu: "Vợ , chúng  từ từ kiếm tiền cũng ,  cần nóng vội." 
Cố Lệ  : "Vậy    vì  em đưa cho  xem sổ tiết kiệm của nhà chúng  ?" Hàn Văn Hồng  .