Từ khi trải qua chuyện gãy chân , Cố Quốc Đống từng là kẻ ngang ngược trong nhà xem như   uốn nắn .
Bởi vì khi đó thật sự dọa cho thằng bé c.h.ế.t khiếp,   mới  bao nhiêu tuổi, năm nay tính  đàng hoàng cũng chỉ mới mười ba. 
Thế mà năm      g.i.ế.c  , nếu  nhờ chị gái cứu mạng đúng lúc thì con d.a.o phát sáng lập lòe  chắc chắn sẽ đ.â.m  tim của  , hiện tại   cũng  còn ở đây. Sau  chỉ sợ mạng  cứu nhưng cũng sẽ trở thành tàn phế, nên    thật sự  dọa sợ , cuộc đời   như   thật sự tàn . 
Cũng may chị   tìm  một bác sĩ chữa trị cho  , mà chị của   còn dạy dỗ   trong lúc   dưỡng bệnh, cũng như sự thờ ơ của  đối với   xem như  khiến   hiểu  và  đầu. 
May mắn chính là,  chuyện đều  quá muộn, chỉ cần   ngoan ngoãn sửa  thì   vẫn là một thiếu niên giỏi! 
Cuối năm     xin   cầm một ít lương thực  ngoài, bởi vì    điều kiện trong nhà của những      bắt nạt   đều  , nên   đưa lương thực qua đó, xem như lời xin   đây của  , cũng như thật lòng nhận  với bọn họ. 
Đối phương đều tha thứ cho  , bởi   cũng   chuyện gì quá đáng, phạm sai lầm vẫn kịp sửa sai, còn đưa đến mấy cân gạo và bột mì để bồi thường, hiển nhiên bọn họ sẽ  níu lấy sai lầm của    buông.
Chuyện  khiến trong lòng Cố Quốc Đống cũng dễ chịu  ít. 
   Cố Lệ cảm thấy dáng vẻ của em trai giống như   mạnh mẽ và kiên cuồng, trong lòng cũng thấy an ủi. Lúc  cô xuống tay thật sự cũng  chút mềm lòng, chỉ sợ     kết cục   định . 
Cũng may lúc  thằng em nhà cô   đổi, tuy so với    ốm  một ít,  còn là thằng nhóc mập mạp năm nào, trạng thái tinh thần của   cũng  ,  hèn mọn như  đây mà còn tươi hơn ánh mặt trời. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-272.html.]
"Anh ba,   em tính sẽ tham gia quân đội    ạ?" Cố Quốc Đống hỏi. 
Trần Đông Sinh : "Tất nhiên là , nhưng mà  mắt em cần  chăm chỉ  sách, nếu như trong quân đội em  bằng cấp sẽ phát triển  hơn một chút, lúc   cũng tự  học, những  khác cũng , khi  thời gian đều sẽ  sách." 
"Dạ, em  !" Cố Quốc Đống nghiêm túc gật đầu. 
"Anh sẽ  cho em một danh sách sách để em tự rèn luyện, lúc  em  mười ba tuổi, mỗi ngày  thể tự  học tập  , chờ cho đến khi em đến quân đội, em sẽ thích ứng  hơn nhiều." Trần Đông Sinh . 
Hai mắt Cố Quốc Đống sáng lên: "Em cảm ơn  ba!" 
"Em  nên cảm ơn  hai của em nữa , sữa bột chị mang về đều dùng tiền lương của   mua cho em đấy." Cố Lệ  .
"Ha ha, chị hai mang sữa về đều  bụng em." Cố Quốc Đống  : "Vậy em cũng  cảm ơn  hai  rộng rãi." 
"Cảm ơn cái gì." Hàn Văn Hồng bật . 
Cố Lệ để bọn họ  chuyện, cô xoay    phòng bếp nhỏ giọng  chuyện với  Cố vì sự  đổi của em trai. Mẹ Cố cũng : "Bây giờ thì    hơn chút, cũng   hiếu thảo với cha ,  bàn  bánh ngọt ngon, thằng bé  thấy cũng  đến ăn, sẽ để  cho cha và  ăn, đêm ba mươi Tết, thằng bé còn  lấy nước rửa chân cho cha ." 
"Còn  việc  nữa?" Cố Lệ . 
"Ừm." Mẹ Cố gật đầu: "Bây giờ   chuyện gì  thì cũng ở nhà, cũng  còn giống như    tìm đám bạn chẳng  gì nữa, chỉ ở trong nhà  sách, học bài,  chăm chỉ."