Cô cũng từng  hỏi thăm những   em trai cô bắt nạt, cũng lén lút đưa thuốc và lương thực qua, bên trong lương thực còn giấu một ít tiền và phiếu định mức. 
 em trai của cô tự    thêm một  nữa cũng   gì, hơn nữa vốn dĩ đây cũng là việc   nên  . 
"Đừng  nó nữa,  lớn như  , quản nó trong nhất thời chứ  thể quản  cả đời ." Mẹ Cố , bà  quyết đoán vứt bỏ chủ đề về con trai,  con rể  : "Văn Hồng , con theo Lệ Lệ tới là , còn mang theo một bình rượu ngon như   gì? Không cần cho cha con, thứ  cho ông  ăn cũng đều là lãng phí."
Hàn Văn Hồng cũng    trả lời như thế nào, Cố Lệ dở  dở : "Mẹ  gì , Văn Hồng xách  đây hiếu kính cha,   thể là lãng phí." 
Mẹ Cố : "Lần  cũng  cần mang theo cái gì. Lát nữa con cũng cầm hai bao đường  về , trong nhà vẫn còn. Còn  táo và quýt  thì  giữ  ăn, nhưng mà    khen chứ, chỗ táo và quýt  con mua ở  ? Thật sự là  ngọt  ngon, bên ngoài  thể mua ." 
"Đương nhiên là  con đường của con, nếu   thì ngày mai con  đưa cho  một ít." Cố Lệ . 
"Không cần, Văn Hồng mang đến cho   nhiều, đủ ăn mấy ngày." Mẹ Cố xua tay. 
Cố Lệ   chuyện đêm nay bên chị cả và hai vợ chồng em gái ba đều về đây ăn cơm tối. Mẹ Cố   vội : "Vậy Văn Hồng con trông Đại Bảo và Nhị Bảo,  và Lệ Lệ  phòng bếp bận việc ." 
"Dạ." Hàn Văn Hồng  gật đầu. 
Cố Lệ và  Cố   phòng bếp bận việc, trong nhà còn  bánh màn thầu  món chính, nhưng mà vẫn dự định nấu một nồi cháo. Cố Lệ cũng  đoán  , mấy thứ mà gần tết cô mang tới đều   ăn tới. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-269.html.]
"Không   ăn, là chị cả của con cũng cầm  nhiều đồ đến cho , em gái nhỏ của con cũng  nên mới  ăn tới đồ của con,  lúc hôm nay bọn họ đều tới đây, liền lấy  sử dụng." Mẹ Cố . 
Điều kiện ăn Tết năm nay  tệ chút nào, năm  con gái hai cầm  nhiều đồ trở về,  đó con gái lớn  mang trứng gà, gạo và bột mì đến, con gái ba và con rể ba cũng tặng lễ tết tới, cá và thịt gì đó. 
Hiện giờ  Cố  quy hoạch và sắp xếp, mỗi bữa cơm nên ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tuyệt đối sẽ  cho cha Cố và Cố Quốc Đống ăn nhiều, cho nên đồ vật cũng dư   nhiều. Bởi vì bà  dự định chiêu đãi các con gái và con rể về nhà  đẻ,   thể cho hai cha con bọn họ ăn hết? 
Cuộc sống của   sẽ  lặp ,   cũng sẽ  sống như  đây nữa. Cố Lệ mỉm , luộc trứng gà  lột vỏ, bỏ  hầm chung với xương sườn,  đó  chuẩn  hầm cá, còn  các món ăn khác. 
Chờ đến khi Cố Quân và Trần Đông Sinh tới, mùi thơm bên    nồng đậm. "Nhất định là chị hai và  rể  đến  !" 
Ngửi  mùi thơm, đôi mắt của Cố Quân lập tức tỏa sáng ,  đó cùng Trần Đông Sinh   trong. 
"Mẹ, chúng con  trở !" Cô  kêu lên.
"Dì nhỏ!" Đại Bảo lập tức chạy  mở cửa,  thấy Cố Quân thì  vui mừng. 
"Đại Bảo." Cố Quân  bế cháu ngoại lên. 
"Đã lâu ngày  gặp, dì nhỏ  nhớ Đại Bảo  ạ?" Đại Bảo  . "Không  mới mấy ngày  gặp , nhưng mà   dì nhỏ nhớ vô cùng." 
Cố Quân  bế thằng bé   trong. Đại Bảo   lòng,  đó gọi Trần Đông Sinh là chú nhỏ, thằng bé vẫn nhận .