"Không , em bịt kín mít ,  lạnh." Từ Trường Thắng  . 
Đại Bảo cùng Nhị Bảo đều gọi chú, hai  em cũng  thích cô em gái , chơi đùa với cô bé, bé cũng thích   chơi cùng ,  vui. 
Từ Trường Thắng  đặt con gái xuống, Hàn Văn Hồng rót nước cho    hỏi: "Sao  chúng  trở về?"
Từ Trường Thắng  : "Ngày hôm    mua đồ gặp  chị dâu, chị dâu để  cho bà   ít trứng gà,  đều mang đến cho ." 
Hàn Văn Hồng : "Hèn gì." 
Từ Trường Thắng liền hỏi bọn họ   trở về như thế nào, Hàn Văn Hồng : "Cũng khá , cũng náo nhiệt, nhưng mà còn   thăm   ở trong thành nên chúng  về ,   ,  đến nhà họ Dương ?" 
"Không ,    sẽ  qua ,  thích như  thì  mặc kệ!" Từ Trường Thắng . Đều  việc  trong nhà  thể   bên ngoài, nhưng bọn họ hiểu tận gốc rễ, giấu  , cũng  cần thiết giữ bí mật gì cả.
"Vẫn nên dĩ hòa vi quý mới ." Hàn Văn Hồng liền . Chuyện gia đình  mâu thuẫn vẫn  thể  quá mức cứng đờ, trừ phi thật sự   tiếp tục sống với . 
Nói chuyện một lúc, Từ Trường Thắng liền hỏi con đường buôn bán của Cố Lệ: "7 giờ sáng   thị trường tìm nhưng mà  tìm  gì, chị dâu  con đường nào còn  thể mua  ? Nếu  thì   mua nhiều một chút."
Cá sẽ   hư hỏng nếu  đóng băng trong thời tiết ,  thể mua nhiều hơn một chút, dù  bọn họ mấy ngày nữa   xe. 
Hàn Văn Hồng cũng : "Cô  còn  ngủ dậy, chờ khi cô  tỉnh  sẽ hỏi một chút,  thì đưa đến cho  một ít." 
Từ Trường Thắng tất nhiên vui vẻ,  : "Vậy cũng ." 
Sau khi   ở  đây hơn một giờ, Cố Lệ mới tỉnh dậy giữa chừng vì  thấy tiếng  từ bên ngoài. Sau khi  quần áo, cô  ngoài tắm rửa  chào hỏi,  đó  Hàn Văn Hồng  về việc mua cá. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-265.html.]
"Cá như hôm qua  ?" Cố Lệ hỏi Từ Trường Thắng. 
"Được." Từ Trường Thắng gật đầu. 
Cố Lệ liền : "Để   dặn bọn họ hai ngày nữa đưa đến cho , nhưng mà chỉ kiếm  nhiều nhất năm con cá như  mà thôi." Một con nặng  ba bốn cân, năm con là mười mấy cân thịt cá. 
Từ Trường Thắng đương nhiên  vui: "Đủ  đủ !" 
Cố Lệ  : "Vậy  , chờ đến lúc đó  đưa đến cho ." 
Từ Trường Thắng thấy thời gian  còn sớm, lúc  mới chào  về, Đại Bảo cùng Nhị Bảo thấy em gái  ôm  đều tiếc nuối. Đại Bảo còn lôi kéo tay  hỏi: "Mẹ ơi,  cũng sinh cho con một cô em gái  ?" 
Cố Lệ do dự một chút   sang Hàn Văn Hồng, Hàn Văn Hồng   sang  cô : "Vợ , việc  em  chủ, nếu như em  một cô bé tri kỷ áo bông nhỏ thì cứ phân phó một tiếng là ." 
Cố Lệ mặt già đỏ lên, hừ : "Sao   thể bảo đảm đứa tiếp theo là con gái?" Lỡ như vẫn là một là đứa con trai thì , hiện tại   hai đứa . 
Không đúng  đúng! Cố Lệ đột nhiên phản ứng   là một  sợ đau, lỡ như đau c.h.ế.t  thì ? Lần đầu mới đến đây, cô  hạnh phúc vì sinh  một cặp con trai mà  cần trải qua đau đớn, bây giờ cô  nghĩ đến vấn đề  trải qua sinh đẻ đau đớn, mà là nghĩ đến việc sinh con gái  con trai ! 
 mà   ở  đào bảo  bảo bối gì  thể trợ giúp sinh con  đau và hồi phục nhanh chóng ? Chờ khi nào cô  thời gian cô  xem rõ mới ! 
Khi thời gian cô nắm giữ đào bảo càng lâu thì cô cũng quen thuộc đối với  thứ ở bên trong, trời lớn bao nhiêu thì đào bảo cũng lớn như thế, ý tưởng mở mang như thế nào thì đào bảo cũng mở mang như thế, cái gì cần  đều . 
Chủ đề  kết thúc ở đây, Cố Lệ ăn cơm xong liền : "Dọn dẹp một chút, trưa nay chúng  đến chỗ chị cả ăn." 
Hàn Văn Hồng   ý kiến: "Muốn mang theo thứ gì?" 
Năm  Cố Lệ đưa  ít xương cốt, thịt  còn nhiều nhưng nước dùng ninh từ xương cũng  thơm ngon. Ngoài  còn tặng thêm một ít thịt trứng gạo và mì, cũng đủ cho bên  dùng.