Lần  xuất giá  chỉ  nhà  đẻ cho của hồi môn, còn  hai chị gái Cố Lệ và Cố Quyên  cho,  thể  Cố Quân là phong cảnh gả  ngoài, trong khu vực   lu mờ. 
"Chị hai, năm  bao giờ các chị trở về, đến lúc đó cùng  về nhà  đẻ ăn bữa cơm nhé?" Cố Quân hỏi. 
"Các em dự định khi nào khởi hành?" Cố Lệ hỏi. 
"Mùng bảy đầu năm   ." Cố Quân . 
"Vậy chắc chắn tới kịp." Cố Lệ : "Chờ bọn chị trở về thành  qua bên  gọi bọn em, đến lúc đó chúng  cùng  trở về." Cố Lệ ở bên  dặn dò  việc xong thì lập tức về nhà.
Vào buổi chiều, Cố Lệ  thu dọn  thứ xong xuôi, gọi Hàn Văn Hồng chuẩn  về nhà. Không mượn  xe của đơn vị, bọn họ chỉ  thể  xe đạp trở về,  xe đạp buộc  ít đồ vật, bởi vì mấy thứ như chăn bông  đó đều  đóng gói mang về, trong nhà  . 
Ngoài  còn  hàng tết, mặc dù bà Hàn dặn dò  đơn sơ thôi, Cố Lệ cũng , nhưng ăn tết mà cũng  mang chút đồ ngon trở về ăn,  còn   thăm  thích  ,  thể thiếu . 
Cuối cùng Đại Bảo, Nhị Bảo và Cố Lệ cùng   ghế  xe đạp, mà phía  là Hàn Văn Hồng và gói chăn bông cùng những đồ vật đó, một nhà bốn  cứ như   về quê. 
Đây là  đầu tiên Cố Lệ  loại 'xe xa hoa' , cô lo sợ một đường, sợ nửa đường ngã xuống,   cô ăn mặc nhiều chắc là  thể bảo vệ  Đại Bảo và Nhị Bảo, hơn nữa  đường  tuyết dày như , chắc là  quăng ngã cũng  đau , kết quả là dọc theo đường từ huyện thành về đến quê nhà cũng  xay  bất kỳ chuyện gì. 
Trong lúc  bởi vì  đứa nhỏ Đại Bảo thích  chuyện , cứ chút chút   chuyện một hồi,  mà cô  cảm thấy chặng đường   dài như ! 
Bà Hàn  hôm nay bọn họ về, sáng sớm  bắt đầu chờ, lúc   thấy bọn họ trở về thù vô cùng vui mừng: "Lão thất, Lệ Lệ, các con về  ?" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-248.html.]
"Mẹ." Hàn Văn Hồng .
"Hô!" Khoảnh khắc từ  xe đạp  xuống, Cố Lệ thật sự thở phào nhẹ nhõm một , cũng  với bà Hàn: "Mẹ, để  chờ lâu ." 
"Không đợi lâu,  đợi lâu." Bà Hàn  vô cùng vui vẻ, còn xoay   nhà kêu lên: "Ông già, còn   hỗ trợ lấy đồ vật!"
"Không  bao nhiêu đồ, con lấy  là ." Hàn Văn Hồng .
Cha Hàn  từ trong phòng , khoác chiếc áo khoác quân đội,  thấy    ấm áp, Hàn Văn Hồng, Cố Lệ và bọn nhỏ đều thưa một tiếng. Đại Bảo ở bên   nũng với bà bội thằng bé xong,  thấy ông nội  ngoài, lậo tức chạy đến ôm chân ông nội: "Ông nội, mấy ngày  ông nội  nhớ cháu và Nhị Bảo  ạ?" 
"Nhớ, nhớ." Nhìn thấy cháu nội béo tròn, đương nhiên cha Hàn cũng  vui mừng,   bế Đại Bảo lên. 
Đại Bảo ngại ngùng: "Ông nội, hiện tại con  nặng." Lời  là  như , nhưng cha Hàn phụ vẫn bế thằng bé lên: "Cháu  nặng thì ông nội cũng bế cháu lên ." 
Đại Bảo  hì hì, hưởng thụ một hồi thì  thấy các bạn cũ đều vây  đây, đương nhiên thằng bé   chơi cùng các bạn nhỏ, còn chạy  cầm bánh quy, đây là thằng bé đặc biệt mang về chia sẻ cùng các bạn cũ, các bạn nhỏ đều  từng  ăn . 
Đương nhiên thằng bé  hỏi  ,  thằng bé cũng  phản đối. Hàn Văn Hồng và Cố Lệ cũng  quản thằng bé,   ăn mặc ấm áp   lạnh nên cũng  cần lo lắng. 
"Mau  nhà lên giường đất cho ấm áp,  đường trở về  lạnh  ." Bà Hàn  nhà  rót nước ấm  . 
Cố Lệ  nhận lấy: "Núp ở phía  Văn Hồng nên cũng  ạ." Cô tự  uống một ngụm cảm thấy độ ấm   mới đút cho Nhị Bảo uống. Nhị Bảo uống hai ngụm  lên giường đất chơi đùa, còn cảm thấy nóng nên  cởi áo khoác cho thằng bé.