Sắc mặt của  Dương thì   là bao, từ lúc  Từ qua đó ở thì bà   lấy  gì dù chỉ một hạt gạo, sắc mặt  thể  mới là lạ, bà  thản nhiên : "Trường Thắng  đến ."
Lúc  Từ Trường Thắng cũng thật sự   gặp bà Dương, nhưng dù  cũng vẫn nể mặt mũi bà : "Mẹ."
Mẹ Dương   hừ một tiếng: " lúc    gọi  tiếng '' thật  dám nhận!" 
Bà   xong lời  cũng chờ phản ứng của Từ Trường Thắng, thế nhưng Từ Trường Thắng   phản ứng gì, cũng chẳng  câu nào. Mẹ Dương trầm mặt, nhưng mà nghĩ đến cuối năm   sẽ tặng chút quà, nên bà  cũng tạm thời đè nén sự  hài lòng trong lòng , : "Lần  trở về  thể nghỉ bao lâu?" 
Từ Trường Thắng tỏ vẻ đang chờ đơn vị thông báo, gần như  Dương hỏi một câu   sẽ đáp  một câu,   thêm lời nào. Anh  về phía Dương Mỹ Ngọc: "Ở nhà  đẻ cũng  ít ngày, cũng nên trở về thôi." 
Dương Mỹ Ngọc vốn   theo về, nhưng mà chợt  tiếng ho khan của  Dương, cô  do dự một chút : "Trường Thắng,   em với   mối quan hệ  ." 
Từ Trường Thắng: "Mẹ   về ." 
Nghe  như , biểu cảm  khuôn mặt của Dương Mỹ Ngọc cũng trở nên vui mừng, nhưng cô  vẫn  về phía  , tất nhiên  Dương cũng hài lòng về việc , bà già   về là !
Chỉ  điều, cô  vẫn nhạy bén  Từ Trường Thắng : "Vậy đến năm  khi   ,    đến đây ở nữa ?" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-239.html.]
"Phải xem tình hình." Từ Trường Thắng  cô : "Nếu em vẫn  thể trông coi nhà của chúng , dễ dàng để trộn  ăn cắp thì   vẫn sẽ đến để giữ, nếu em trông coi nhà  đến mức  dọn sạch  thì tất nhiên   sẽ  cần đến, để em  thêm can đảm!" 
Một câu   khiến  Dương nổi giận, bà  là  vợ thế mà   con rể mượn gió bẻ măng  như : "Cậu  ý gì? Cậu  ai là ăn trộm, con gái của  cũng chỉ là tặng chút quà cho nhà  đẻ, bà già nhà họ Dương   mà trở thành kẻ trộm? Từ Trường Thắng  thật giỏi,  cũng đừng quên khi  đến xin cưới Mỹ Ngọc nhà     gì?!" 
Từ Trường Thắng đè nén lửa giận, hôm nay   đến đây   để cãi ,    về phía Dương Mỹ Ngọc: "Thu dọn đồ đạc trở về." 
Dương Mỹ Ngọc cũng    ầm ĩ, liền vội vàng  thu dọn đồ, thật  cũng   đồ gì nhiều,  khi xong cũng vội  theo Từ Trường Thắng. Mà  Dương cũng   thể cứ căng thẳng như , cho nên cũng  ngăn cản, chỉ  điều trong lòng vẫn  bất mãn,   Từ Trường Thắng  gì  thái độ  với bà ?  hiện tại  dám, còn dám  chút nể nang gì với bà ? Chẳng  chỉ lấy một chút tiền cùng vài món đồ  nọ thôi , bà  nuôi con gái lớn như  gả cho ,  mà lấy của  chút tiền cùng chút đồ vật cũng  ? 
Từ Trường Thắng  quan tâm đến bà , chỉ đưa vợ  về nhà. Lần  về nhà, từ chỗ  Từ    , Dương Mỹ Ngọc thế mà  thể vứt bỏ con gái còn đang b.ú sữa  để trở về nhà  đẻ, trong lòng Từ Trường Thắng thật   tức giận, chỉ  điều cơn tức  cũng chỉ  thể từ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ,  thể  lớn chuyện. 
Từ Trường Thắng  còn lựa chọn nào khác ngoài việc bỏ qua, và về nhà pha sữa bột cho con gái. 
"Niếp Niếp lúc  đang uống sữa bột ?" Dương Mỹ Ngọc  thấy  hỏi, cháu ruột của cô  còn  từng  uống qua sữa bột. 
Từ Trường Thắng trả lời, Dương Mỹ Ngọc  sắc mặt   cũng  dám nhắc thêm gì, chỉ là  giải thích chuyện    về nhà  đẻ: "Em cũng  nỡ bỏ Niếp Nếp, nhưng em thật sự  thể ở với  , em  cái gì   cũng   lòng, còn    nọ..." 
Từ Trường Thắng  cô : "Vậy em  nghĩ vì   đưa   đến đây ?"