Chị dâu thứ sáu nhà họ Hàn chỉ  thể tự   ôm củi lửa, ở trong núi gặp  hai cháu trai Hàn Thủ Hà và Hà Thủ Quốc cũng  ôm củi lửa. Năm   hai cháu trai  bận việc nhà  xong thì đều đến giúp đỡ mang  ít củi lửa cho nhà cô .  hiện tại cái gì cũng  , đừng   , gặp mặt cũng  chào hỏi một câu. 
"Tạo nghiệt mà!" Chị dâu thứ sáu nhà họ chỉ  thể yên lặng lau nước mắt. Một gia tộc đang  lành,  bỗng nhiên  biến thành như  chứ?
Hiện tại thời tiết là càng ngày càng lạnh hơn, lúc tiến  tháng 11 thì bắt đầu  tuyết rơi. Năm   bên  của bọn họ cũng đến cuối tháng 11 mới  tuyết rơi, năm nay tuyết đến sớm hơn nửa tháng, hơn nữa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn   một trận tuyết lớn. Bởi vì thời tiết quá lạnh nên Cố Lệ cũng  tiếp tục đưa Đại Bảo đến lớp học mầm non, mà ở trong nhà chơi cùng em trai của thằng bé. 
Đại Bảo  bắt đầu nhớ ba thằng bé: "Mẹ,   ba con sắp về   ạ?" 
Cô Lệ đang  bánh hấp ở bên cạnh lắc đầu: "Sợ là ba con   về sớm như ." Lần   khi  Hàn Văn Hồng  nới  với cô ,  lẽ cũng đến cuối năm mới  về. 
Đại Bảo nhỏ mà lanh thở dài: "Ba con  trở về  lập tức  trở ,  trở về  lập tức  trở , ba của nhà  khác ngày nào cũng đều ở nhà." 
Cố Lệ  thằng bé một cái, thấy gương mặt thằng bé  chút mất mát bèn an ủi : "Bởi vì ba của con  kiếm tiền nuôi gia đình,  tài xế  tiền lương  cao, hơn nữa yêu cầu kỹ thuật cũng cao, cũng   là  bình thường  thể  ." 
Đại Bảo nâng gương mặt lên   : "Con  ba con  lợi hại,   cần an ủi con, chỉ là con nhớ ba mà thôi." 
Cố Lệ gật đầu: "Mẹ  Đại Bảo là một nam tử hán, ba con   ở nhà, Đại Bảo chính là trụ cột trong nhà." Đại Bảo  thích  lời , nghiêm túc gật đầu: "Mẹ  đúng, con sẽ chăm lo trong nhà thật !" 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-226.html.]
Cố Lệ , tiếp tục dẫn theo thằng bé cùng   bánh hấp, Nhị Bảo thì đang ngù ở trong phòng ngủ, còn bà Hàn   ở nhà. Bà Hàn chính là kiểu   thể  yên một chỗ, bà mặc kín mít cầm ô  qua nhà họ Từ bên  . Bà Hàn ở bên  hơn một tiếng đồng hồ mời  trở . Đại Bảo rót nước ấm cho bà nội thằng bé uống: "Bà nội, mau uống nước  ạ." 
"Được." Bà Hàn  nhận lấy. 
Cố Lệ : "Bây giờ thời tiết lạnh, vẫn là ờ trong phòng thoải mái,  cũng đừng  bên ngoài nhiều như ."
Bà Hàn bảo cô yên tâm: "Mẹ mặc  nhiều,  sợ lạnh, lão thất mua quần bông  cho  thật sự là   dày bình thường,    lạnh." 
Cố Lệ   cách nào với bà, hơn nữa cô thấy tinh thần trạng thái của bà   nên cũng   nhiều, tiếp tục  bánh táo đỏ và bánh hạt dẻ. Hai ngày nay  cần  , bởi vì quầy hàng cũng   đồ vật gì để bán, cho nên  cần  qua đó. Tranh thủ thời gian  cô  chút bánh ngọt cho nhà , trời lạnh nên để lâu cũng  hư, hơn nữa  già và trẻ nhỏ  ăn cũng  thể lấy ăn bất cứ lúc nào.
Đại Bảo cũng  thích khi rảnh rỗi   việc gì  một miếng  nếm thử, thế cho nên từ khi bắt đầu mùa đông, thằng bé cũng mập mạp hơn  ít. 
"Mẹ của Trường Thắng cũng thật  dễ dàng." Bà Hàn uống miếng nước ấm  rửa tay  đây giúp đỡ,  đó bắt đầu kể chuyện bên ngoài. 
"Sao ạ?" Cố Lệ hỏi. 
"Còn   vợ của Trường Thắng gây chuyện , cô  trực tiếp vứt con gái cho  chồng giữ, còn  về ở nhà  đẻ, nhưng lúc  đứa bé  mới bao lớn? Còn đang trong giai đoạn b.ú sữa, nhưng cô  cứ thế mặc kệ, trực tiếp về nhà  đẻ,   cách nào khác, chỉ  thể cho con bé uống nước cơm, nhưng bé nhỏ  thích ứng lắm, còn  tiêu chảy. Con    qua bên đó  thấy con bé gầy thành dáng vẻ gì đây,   cũng thấy đau lòng!"