Cố Lệ  : "Mẹ nên  hưởng cuộc sống thật ,   khi chúng  đổi nhà mới, đến lúc đó cũng đưa cha  đây ở cùng, hai  em tụi nhỏ cũng  lên tiểu học, cũng cần   đưa đón, cho nên cha  cứ ở thành để giúp tụi con." 
"Con khỏi nhắc đến cha, dựa theo tính tình bảo thủ của ông , nếu  hai đứa  như  ông  chắc chắn sẽ  đồng ý, đừng để ông   chỉ thêm cản trở, vả  ông  cũng  chịu  yên, ông   vác cuốc  đồng thì cả  sẽ  thoải mái." Bà Hàn lắc đầu. 
Cố Lệ cũng   gì nữa. Cho mật ong buổi   xong cùng mật ong chanh dây đều bỏ  trong bình, đưa cho bà Hàn một bình để uống, cũng giữ  một chút ngày mai   sẽ đưa cho em gái cô, còn bao nhiêu đều bỏ  trong tủ. 
Ngay ngày hôm đó, cô cũng cho Đại Bảo và Nhị Bảo uống một ly, hai  em uống  thích. Ngày hôm , Cố Lệ    đưa đến cho Cố Quân, Cố Quân   ô tô trở về  ngày hôm . 
Lần  trở về khí chất  khác biệt, rạng rỡ sáng rực như mặt trời, tất nhiên  đây cô  cũng   chuyện gì vượt quá với Trần Đông Sinh, cho dù là chồng sắp cưới nhưng vẫn  bảo thủ.   khi  qua bên thấy môi trường bên đó cũng mở mang thêm kiến thức, tuy cũng   quá , nhưng cuộc sống cũng  kém, bởi vì  thiếu vật tư nào. 
Nhà của Trần Đông Sinh cũng  kém, giống như   , là một căn nhà  hai phòng sạch sẽ, đủ để ở. Đại khái chờ cuối năm  trở về, đến lúc đó kết hôn xong sẽ qua đó,  đó  doanh trại sống cùng  . Cố Quân đang mong chờ cuộc sống  khi kết hôn. Bởi ,  khi trở về  , tính tình và khí chất cả  cô   đổi  nhiều. 
"Đại Bảo cùng Nhị Bảo  khỏe ?" Thấy chị gái  cầm theo hai cái bình tới đây, Cố Quân hỏi. 
"Chắc chắn là  ." Cố Lệ   khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của em gái : "Trần Đông Sinh   khi nào sẽ về ? Vẫn là một hai tháng nữa ." 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-219.html.]
"Vâng. Anh    cách sắp xếp nào khác, nhưng    sẽ về nhanh." Cố Quân ngượng ngùng . Cố Lệ cũng mừng  cho em gái, dù  em  cũng  tìm  một  bạn đời thích hợp, đây là một chuyện  dễ dàng, giống như cô cùng Hàn Văn Hồng. Tuy rằng cuộc sống cũng  tồi, nhưng dù  một tháng cũng chỉ gặp   mấy ngày, nhất là   chỉ gặp  hai ngày, thật sự  khó chịu. 
Cố Lệ cũng  ở  lâu,  một lát  trở  quầy hàng bận việc,  đan áo len cho Đại Bảo   chuyện với Lý Hồng Hà ở bên cạnh, gần đây quầy hàng trống rỗng, thực sự   gì để bán. 
Mà lúc ,  Hàn ở nhà đang nghênh đón một vị khách. Là  của Từ Trường Thắng,  Từ.
"Ai da, thật đúng là khách ít đến, mau  phòng mau  phòng." Mẹ Hàn   bà  tự giới thiệu liền  là ai, bà  nhiệt tình . 
Mẹ Từ ôm cháu gái nhỏ  ,  mặt cũng đầy ý : "Chị, chị  cần pha nước đường cho em, em  quen uống,  ngọt, rót cho em một cốc nước ấm là  ." 
Mẹ Hàn    thể mất lễ nghĩa như  , bà vẫn kiên trì pha một ly nước đường  đây: "Từ lâu chị   đến gặp em một , chỉ là còn bận theo việc cháu trai,   thời gian rảnh để ." 
Nhị Bảo thò  gần  em gái nhỏ, thằng bé chớp chớp đôi mắt to tò mò    nhỏ hơn ,   lấy đồ chơi của  đưa cho cô bé chơi.
"Ai da, đây là  chơi cùng em gái nha." Mẹ Từ  nhận lấy,  đó mới  với  Hàn: "Em cũng , Trường Thắng cùng Văn Hồng   việc cùng  nhiều năm như , hiện tại chị cũng   thành, em  từng  tìm cơ hội đến đây trò chuyện với chị, cũng  xem chị là ai mà  thể dạy bảo  đứa trẻ  ngoan   tiền đồ như Văn Hồng."