Sau khi rời khỏi nơi ở của Cố Quyên, Cố Lệ chạy đến nhà họ Cố bên  một chuyến. Mẹ Cố đang phơi chăn, bên cạnh là Cố Quốc Đống đang   ghế, đang phơi nắng, mấy ngày trôi qua,   khôi phục  tệ, dù  cũng còn trẻ tuổi. Hai  con  thấy Cố Lệ  đây, đôi mắt đều sáng ngời. "Lệ Lệ, con tới ?" 
"Chị hai!" 
Cố Lệ mỉm , xách theo rổ   sân: "Mẹ đang phơi chăn ạ? Xem con mang theo gì cho  ." Nói  cô lấy đồ  ở trong rổ ,  một túi gạo,  nhiều lắm chừng năm cân, còn  mấy khối thịt xương,  thể hầm canh uống, cùng với một bó rong biển khô, mấy con cá và trứng gà. 
"Sao cầm nhiều đồ vật như ?" Mẹ Cố vội vàng , hiện tại  thấy con gái cầm nhiều đồ  đến đây như , mặc dù bà   vui mừng, nhưng cũng  chút lo lắng. Bà    lòng nhà thông gia họ Hàn ,   xảy  chuyện gì. Đồng thời con gái quan tâm bà  như , bà  cũng   con gái bởi vì chăm sóc nhà  đẻ mà sống   ở nhà chồng!
Không thể  , bởi vì chuyện Cố Quốc Đống  đánh gãy chân ,  Cố bắt đầu thức tỉnh ,  con gái cũng  thể dựa . Lúc    cha Cố cũng    đấy , tất cả đều là con gái giúp đỡ  hết  chuyện? Mẹ Cố suy nghĩ một chút, về  bà   bệnh   giường, chồng và con trai  thể trông cậy  ? Cũng  dám nghĩ, vẫn  dựa  con gái! 
"Con mang  đây cho  và Quốc Đống ăn, hiện tại mùa đông tới   chú ý ăn nhiều một chút mới , bằng  trời lạnh  dễ  cảm,  ở tuổi  nếu là  cảm thì sẽ khó chịu đến mức nào? Còn  gói đường đỏ  là đặc biệt mang  đây cho ,  để dành nấu chút  gừng đường đỏ cho bản  uống, chống lạnh chống cảm mạo. Con nhớ rõ mỗi năm đến mùa đông là    bệnh một ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-196.html.]
Nghe lời  ấm lòng của con gái, trong lòng  Cố   an ủi: "Mấy thứ  con để  một nửa là , còn  con lấy về ,   đừng lấy nhiều đồ vật  đây như , nếu   chồng của con sẽ tỏ thái độ với con, hơn nữa cha con vẫn  thể kiếm tiền." 
Nghe một chút, đây là lời  dối thiện ý mang theo tiến bộ! 
"Mẹ." Cố Lệ nắm bàn tay thô ráp của  cô, hốc mắt  chút đỏ : "Con lớn như ,  đầu tiên   quan tâm con như , con vẫn luôn cảm thấy con là  nuôi thả mà lớn lên, nhưng mà  thì thế nào chứ,   con vẫn  hiếu kính  con  ? Bởi vì con cũng là   , lúc con sinh Đại Bảo và Nhị Bảo thật sự là  một chuyến quỷ môn quan, loại đau đớn mười tháng mang thai sinh nở  chỉ  bản     là con mới  , con    dễ dàng, càng  phụ nữ chúng  cả đời  là  dễ dàng, vì chồng vì con trai,  bao giờ là vì chính bản   ?" 
"Cho nên cho dù con  từ lúc em trai con nhỏ  vẫn luôn thiên vị em,  quan tâm nhiều đến chị em bọn con, nhưng con vẫn hiếu kính , bởi vì  là  của con, là  đưa con đến thế giới , mặc kệ  như thế nào thì  cũng nuôi con khôn lớn, con hiếu kính  cũng là hiển nhiên. Mẹ,    tâm sự gì cũng đừng để  uất ức, đừng đè nén chính , cứ việc  đây tìm con, con chính là  lắng   nhất của !" 
"Mẹ  nhớ kỹ    chỉ một  con trai,  còn  mấy cô con gái nữa!" 
Sau những lời  chân thành tình cảm, khóe mắt của  Cố  đỏ, ai bảo   chứ? Cả đời  của bà    là chỉ lo hầu hạ chồng, hầu hạ con trai  ? Mỗi năm mùa đông đến sẽ  bệnh một , còn   là bởi vì bản  luyến tiếc ăn, luyến tiếc mặc, đều nhường cho chồng và con trai  ?