Cố Lệ   với  Cố: "Mẹ,  cũng đừng , cũng ăn một chút ." 
Mẹ Cố  chút luyến tiếc ăn, nhưng vẫn  cầm lấy một miếng: "Bên  ăn như  là  , còn  con mang về để trong nhà ăn." 
Khi Hàn Thủ Quốc bọn họ tiến , Cố Lệ kêu  cầm một phần trở về đưa cho cha Hàn, cũng  nhiều lắm, chỉ  tám miếng, còn những nhà khác thì  , nhưng cô , cha Hàn lúc nào cũng chỉ ăn hai miếng, còn  chính là cho ba nhà còn  một phần, dù  ông cũng  cháu trai cháu gái,  bọn nhỏ nếm thử hương vị bánh trung thu. 
Cố Lệ  : "Một năm mới  một  Tết Trung Thu, đương nhiên con cũng  để ba cũng ăn chút bánh trung thu ." 
Cô cũng để  cho nhà  đẻ một ít,  đó còn mở  đút cho  cô một cái, bên miệng  quên châm ngòi một câu: "Mẹ,  nhanh ăn một cái , đừng để con     luyến tiếc ăn đều để  cho cha cùng Quốc Đống, hai  bọn họ  gì  quan tâm  ăn  , phụ nữ chúng    thương bản !" 
Lời  khiến  Cố thật sự cảm động,   bà luôn cảm thấy lời  của con gái nhiều ít  ý châm ngòi, nhưng mà những thứ con gái đưa bà đều là thật, những chiếc bánh trung thu   đắt mà con gái vẫn mang về cho bà,   ? Con gái  những lời  là thật sự đau lòng  cho bà. Bà lôi kéo con gái  chuyện một lúc lâu, khi con gái chuẩn  rời , bà còn đưa thêm cho con gái hai quả trứng gà,  mang về cho Đại Bảo và Nhị Bảo ăn,  cô khi nào  rảnh thì trở về  chuyện với bà. Trong lòng Cố Lệ bật , đây là thích uống canh gà cô hầm nha,   gì to tát nên cô cũng đồng ý. 
Lúc   Hàn cũng đang ăn bánh trung thu uống , trong lòng vô cùng vui vẻ, cuộc sống của Lâm Quế Hoa bà hiện tại   gì để chê,   bà   dám nghĩ đến cuộc sống như thế  nha? 
Tết Trung thu  qua, trời   se lạnh. Hôm nay Cố Lệ mang về  nhiều bông,  Hàn thấy  vội hỏi: "Sao con mua nhiều bông như ?"
"Dùng cho mùa đông ạ." Cố Lệ : "Áo bông của Đại Bảo và Nhị Bảo đều   đổi, con cũng   qua áo bông của , nó cứng  hết cả ,   thể giữ ấm  mùa đông nữa? Cái chăn cũng ,   con    đừng phơi nữa, trực tiếp ném  là   mà   chịu ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-nguoi-vo-nung-niu-cua-quan-nhan/chuong-192.html.]
Mẹ Hàn luyến tiếc: "Không thể ném , nó vẫn còn  thể dùng." 
"Con  nhờ  chuẩn  ,  cho  một cái đệm giường cùng một chăn bông mười cân,  bông   lấy về tới, con  nhờ thím Hạ  áo bông cho Đại Bảo cùng Nhị Bảo,  cũng  đổi chiếc áo bông  luôn, con đoán áo bông của ba cũng  còn mặc , cho nên cũng   cho ba một chiếc gửi về quê." Cố Lệ . 
Mẹ Hàn vội : "Không cần  cho ba con, ba con còn  một chiếc áo khoác quân đội, là  đây lão Thất mang về tới."
"Như  ,  thì  cho Văn Hồng một cái."
"Lệ Lệ, của con thì ?" 
"Con  cần,  cũng  quần áo của con  đấy, năm  con mới   xong." Cố Lệ    quần áo, cô thật sự  thiếu. 
Mẹ Hàn lắc đầu: "Dư  đều  cho con,    qua quần áo của lão Thất, còn  thể mặc!" Cố Lệ mỉm  tuỳ bà, cô đưa vải cùng bông cho bà. 
Thím Hạ nhận lấy đơn đặt hàng ,  Hàn gọi bà  sang nhà lấy đồ, khiến thím Hạ vô cùng hâm mộ: "Con dâu của bà   gì để chê, mấy đứa con dâu của  gộp  cũng  bằng cô con dâu  của bà." 
Mẹ Hàn  xuống thở dài: "Chị ,  cũng  Lệ Lệ , nhưng con bé tiêu tiền quá nhiều, Lệ Lệ cái gì cũng , nhưng  tay  chút hào phóng,   còn dư thừa để chuẩn  cho bất cứ tình huống nào chứ?   thấy mấy cô con dâu nhà chị mới thật sự  tồi."